Người Yêu Của Ông Nội

Star InactiveStar InactiveStar InactiveStar InactiveStar Inactive
 

 

Khi tôi được sinh ra đời thì bà nội tôi đã mất được hai năm rồi. Tôi chỉ biết về bà nội qua những lời ba mẹ tôi kể lại và qua bức hình đặt trên tủ thờ. Đó là người đàn bà rất đẹp, đôi mắt to tròn, bà mặc một chiếc áo nhung xanh màu trang nhã và đeo trên cổ một chiếc vòng ngọc trai trắng lóng lánh.

Theo lời mẹ tôi kể lại, sau khi sinh ra tôi, mẹ chỉ ở nhà được một năm rồi phải trở lại làm việc, mẹ là cô giáo, còn ba tôi thì làm trong hãng máy bay rất bận rộn và nhiều lúc phải đi xa, có lúc cả tuần mới về nhà.

Từ đó, mỗi ngày tôi ở nhà với ông nội một mình, ngôi nhà rộng thênh thang, ba tầng lầu nằm trong một khu biệt thự không xa đường cái, mỗi sáng trước khi ba mẹ đi làm việc thì vú Năm đã đến nhà lo cho tôi suốt ngày đến lúc mẹ trở về.

Khi tôi lên ba tuổi, đã biết đi và bắt đầu biết nói chuyện chút chút thì ông nội đã 73 tuổi , mẹ nói thế, và cả nhà có làm fête cho ông nội.

Từ thứ hai cho đến thứ sáu vú Năm đến với chúng tôi (ông nội và tôi) ở lại suốt ngày, nấu ăn , giặt quần áo và dọn dẹp nhà cửa , đôi lúc vú chơi với tôi, nhưng tôi vẫn thích chơi với ông nội hơn vì ông nội kể chuyện đời xưa hay lắm.

Vú thường hỏi ông nội muốn ăn món gì , nhưng ông nội ăn ít lắm, chỉ có tôi là vú phải nấu thức ăn đặc biệt riêng cho tôi; đến buổi, ông nội, vú Năm và tôi cũng ăn với nhau trong phòng ăn gần bếp. Vú không có con nên thương tôi lắm và rất chiều mến tôi. Tôi được cả vú Năm và ông nội cưng.

Đến lúc 4 tuổi thì nội bắt đầu dạy tôi học và viết tiếng Việt Nam, chuyện nầy không khó lắm vì hàng ngày tôi vẫn nói chuyện với nội và vú Năm bằng tiếng Việt và tôi học rất nhanh, ông nội vui lắm, khoe với ba mẹ tôi mỗi chiều về, còn ba mẹ tôi thi nói chuyện với nhau và với tôi bằng tiếng tây, trừ khi nói với ông nội thì đổi qua tiếng Việt, mẹ nói ngày xưa ông nội là giáo sư Pháp Văn ở trường trung học, nhưng ông nội không thích nói tiếng Tây… gia đình là như vậy đó.

Đến 5 tuổi thi tôi được gởi vào nhà trẻ. Sáng mẹ lái xe đưa đến trường và chiều nội ra đón, trường gần nhà ngay đầu đường và tôi thích nhất mỗi ngày nhìn thấy nội đứng ngoắt ngoắt tay ngay trước cửa trường. Ông nội tôi rất dễ nhận ra từ xa, hình dáng quen thuộc, nhỏ nhắn so với mấy papa của tụi bạn . Ông luôn luôn mặc quần dài, áo chemise trắng và thêm chiếc áo len ngắn tay phủ kín ngực màu xanh dương những hôm trời lạnh.

Hai ông cháu dắt tay nhau đi về nhà, ông nội luôn luôn cầm sách cho tôi; mỗi khi trời đẹp, nội cho phép tôi ghé công viên chơi đánh đu và đi cầu tuột. Có một lần tôi tuột nhanh quá, nội đỡ không kịp tôi ngã chúi đầu xuống đất, mặt đập vào gỗ gãy luôn hai chiếc răng cửa, từ đó mẹ không dám để cho hai ông cháu đi chơi công viên nữa. Lâu lâu, nhằm ngày nghỉ thường vú Năm dẫn cho tôi đi chơi công viên một lần, nhưng tôi vẫn thích đi chơi với ông nội vì luôn luôn, ông nội ghé tiệm kem gần nhà, mua cho tôi một cây kem cornet to đùng, và tôi nhẩn nhà thưởng thức cây kem dâu ngọt liệm cho đền lúc về tận nhà. Cuối mùa xuân gió mát đầy sân, trên đường đi học về gió lộng từng cơn làm rơi lả tả những mưa hoa của loài cây érable, đây là loài hoa đặc biệt có một cánh mỏng như cánh chuồn chuồn, ông nội và tôi rất thích trò chơi trực thăng , nghĩa là mỗi người hốt một nắm hoa, tung lên cao và ngửa mặt ngắm những cánh hoa xoay xoay tròn trước khi rơi xuống đất như những chiếc trực thăng bay vù vù trên trời trước khi hạ cánh.

Tôi chỉ đứng ngang bụng ông nội và bàn tay tôi thì nhỏ xíu cho nên những chiếc trực thăng của tôi không được nhiều như của ông nội và hạ cánh rất mau xuống đất, từ đó tôi ước ao được mau lớn như ông nội để cùng chơi trực thăng với nội .

Đời sống êm đềm lặng lẽ trôi qua như vậy, những bữa ăn trong gia đình luôn luôn thiếu ba hoặc mẹ vì đi làm về trễ, nhưng cuối tuần thi có đủ mọi người, chúng tôi thường đi ăn tiệm, sau đó đi phố hoặc ra chợ với nhau.

Vào chợ ông nội thường thường để cho tôi ngồi vào chiếc xe của tiệm và đẩy đi khắp nơi, tôi nhìn thấy cá, thịt, rau đậu, xà lách mà vú Năm thường nấu cho tôi ăn.

Đi đâu nội cũng cầm chặt tay tôi vì mẹ sợ hai ông cháu đi lạc, nhưng thường thường thì nội mau mệt, đòi về sớm để đọc sách hay xem ti vi.

Nội ít nói, phòng nội ở lầu hai, rất rộng có balcon nhìn xuống vườn hoa, chiều chiều hai ông cháu đem ghế ra balcon ngồi, nội đọc sách và tôi chơi với những hộp đồ chơi lắp ráp hoặc là hát cho nội nghe những bài hát vừa học được ở lớp mẫu giáo. Có nhiều bài hát ông nội cũng biết từ hồi còn nhỏ như tôi, ví dụ bài Claire de Lune hay bài Frère Jacques, thế là hai ông cháu cùng đồng ca và vỗ tay, cười lên ha hả. Đó là những kỷ niệm rất vui mà tôi còn nhớ được.

Đến 7 tuổi thi tôi đi mẫu giáo, lớp học gồm 30 học sinh cả trai lẫn gái, tôi nhớ hết tên của đám bạn và sinh nhật đầu tiên 7 tuổi tôi được ba mẹ tổ chức cho tất cả các bạn cùng lớp một party lớn với nhiều trò chơi như leo núi và làm người nhện, Superman… Tôi vui quá nên cũng quên mất tại sao ông nội của tôi không tham dự nhưng vẫn nhớ nội có cho quà.

Trường tôi có nhiều lớp, ngay cả lớp mẫu giáo cũng có 2 lớp. Từ đó mỗi năm tôi vẫn tiếp tục theo học cho đến trung học mới đổi qua trường lớn và xa dần ông nội.

Ông nội tôi vẫn còn đỏ, im lặng trong căn nhà quạnh hiu, ba mẹ vẫn luôn luôn bận bịu với công ăn việc làm. Tôi thi vui với bạn bè, bài vở với sinh hoạt sôi động ở trường. Ngoài bài vở trong lớp, tôi còn học đàn, học bơi lội và là một thành viên junior trong đội túc cầu nữ của tỉnh, mùa đông đi sky với ba mẹ, mùa hè đi chèo thuyền với bạn…

Bốn mùa xuân hạ thu đông, từng năm tháng qua đi… nhưng dù đã lớn tôi vẫn nhớ mỗi lần về đền nhà là tôi réo vang: 

Và luôn luôn có tiếng ông nội từ lầu 2 vọng xuống:

Cứ thế từ mùa thu trở lại, khi tuyết tan ông nội ra vườn săn sóc mấy bụi tulipe, khi mùa hè trở lại với nắng ấm, nội đem xe đạp ra, chạy một vòng quanh nhà, có nhiều lúc tôi cùng đạp xe với ông nội, nhưng nội chạy rất chậm và không chịu đi xa hơn. Trò chơi trực thăng cũng đã chấm dứt từ lâu… Nhưng tôi vẫn thương ông nội lắm, nhờ nội tôi nói được tiếng Việt trôi chảy và còn viết, đọc tiếng Việt rành rẽ như bây giờ nữa. Tôi nói với nội :  

-Khi con lớn con sẽ học thêm tiếng Đức, tiếng Espagnol ngay cả tiếng Trung Hoa để khi làm luật sư, con có thể nói chuyện và giúp đỡ được nhiều người trên thế giới nầy.

Trong phòng riêng của ông nội, ngay trước bàn viết, trên tường, nội đã dán một bản đồ thế giới rất lớn, và ở đó nội đã chỉ cho tôi biết đâu là xứ Canada, đâu là xứ Việt Nam, nơi mđó ba mẹ tôi đã được sinh ra… và ông nội cũng từ đó lớn lên và ở đó còn rất nhiều bạn bè, bà con của gia đình chúng tôi vẫn sống ở đó.

Tôi nhớ cũng có hứa với ông nội một ngày…, khi lớn lên tôi sẽ tìm về thăm đất nước Việt Nam của nội và ba mẹ, mà nội vẫn nói , đối với tôi đó là quê hương mình.

Thỉnh thoảng, đôi khi, một vài lần trong năm, có một vài người bạn đến nhà thăm ông nội , những hôm đó nội vui hẳn lên và chiều đợi bữa cơm nội kể cho ba mẹ nghe về những người bạn hay bà con cũ.

Cho đến một ngày nọ cả nhà nhận được thiệp mời đi dự đám cưới của gia đình người bà con xa, ông nội và tôi cùng tháp tùng ba mẹ đi dự đám cưới .

Tôi lúc nầy đã lên 16, ra dáng người lớn lắm rồi và cao hơn một nửa cái đầu. Tôi rất vui sướng được mặc chiếc áo dài Việt Nam, tôi mặc áo đẹp, xoay qua xoay lại nhìn vào gương , nhìn trước, ngắm sau, ngắm nghía đã đời và nhờ mẹ thắt bím mái tóc dài thả lơi trước ngực. Mẹ khen:

-Con tôi quá xinh, còn nhiều nét Việt Nam lắm .

Tôi thì hãnh diện vì sẽ được gặp các bạn cùng lứa tuổi như tôi để có thể khoe tài nói tiếng Việt như một người Bắc chính cống, và chắc chắn chúng tôi sẽ nói chuyện với nhau bằng tiếng Việt. Ngờ đâu, tôi được xếp 1 bàn với 9 cô cậu “MÍT” như tôi, cùng lứa tuổi, tiếc thay, tôi không thể trổ tài nói tiếng Việt do nội dạy cho bao nhiêu năm qua… Cuối cùng chúng tôi dùng tiếng Anh và tiếng Pháp để trao đổi với nhau. Cũng rất vui và từ đó tôi có thêm 9 đứa bạn Việt Nam không biết tiếng Việt! Về phần ông nội, được xếp ngồi ở một bàn gần chúng tôi. Ông ngồi cùng với các ông bà trong họ và các bạn xưa nữa. Ngày đó thấy nội vui lắm, cười thật tươi.

Cả mấy hôm sau, ba mẹ còn nhắc chuyện đám cưới và còn chọc quê ông nội:

Nội cười, nụ cười hiền.

 - Tầm bậy nà, đó là người bạn cũ.

Ngày tháng qua đi, tôi đã lên 17 và bắt đầu biết yêu, tôi kết bồ với thằng Mike trong lớp, chúng tôi dự định lên đại học sẽ cùng theo ngành luật và dọn về Ottawa để theo học đại học luật khoa ở đó. Tôi sẽ làm luật sư như mộng ước ngày xưa đã thổ lộ với ông nội yêu quý của tôi… Nhưng ngày đó còn xa, tôi còn phải mất hơn một năm nữa ở trường trước khi bước chân vào đại học.

Một buổi chiều, nội đưa tôi một cái thư bì màu xanh , dán kín, có dán timbre (tem thư) biểu tôi đi bỏ vào thùng thư dùm nội , tuần sau cũng vậy, và tuần sau nữa cũng vậy… đến tuần thứ tư thì tôi nhận ra trong thùng thư cả 3 bì thư bị trả về với ghi chú “không có người nhận “.

Tôi đưa thư lên cho nội, ông nội cầm lấy, giữ trong tay một lát rồi bỏ bó thư vào hộc bàn, thản nhiên.

Nhưng sau đó, đều đều nội vẫn viết thư, bỏ vào bì thư màu xanh, dán kín và đưa cho tôi đi gởi thư, tuy có ít hơn, nhưng vẫn đều đều như vậy, thư vẫn gởi đi và trả về, thật là lạ kỳ, ông nội viết thư cho một người đàn bà không hiện hữu trên cõi đời nầy, nhưng đó là chuyện của ông nội , tôi thắc mắc đến làm gì? Còn khối chuyện phải lo cho thân tôi.

Tôi độ chừng rằng có lẽ ông nội buồn vì quá cô đơn, ít trao đổi chuyện trò với ai, sống khép kín lặng lẽ nên bày đặt ra một cái tên và một địa chỉ ma để dễ giao tiếp, chia sẻ, viết trong tuổi già cô quạnh. Thư đi thư về cả năm, tôi đã sửa soạn rời gia đình để đi theo tiếng gọi của tình yêu và sự nghiệp. Chuyện nầy ba mẹ tôi phản đối kịch liệt.

Nhưng tôi đã cương quyết chọn tự do. Đời tôi, tôi lo, tôi sắp 18 tuổi , đã trưởng thành và biết quyết định cho đời mình, chỉ còn 2 tháng nữa là tôi mừng sinh nhật 18 tuổi, đã là người lớn như ba mẹ rồi, tôi sẽ xin học bổng để có thể rộng cánh bay nhảy cuối trời xa về hướng tự do.

Các bạn tôi đều đã có boyfriend và tôi bắt bồ với thằng Mike cùng lớp, mẹ kêu nó là thằng nhóc Mike, nhưng đối với tôi thi thằng nhóc Mike được lắm.

Ra đi, rời gia đình tôi chỉ thương nhớ nhất là ông nội của tôi, những kỷ niệm lâu rồi kể từ năm tôi biết nhớ và nhớ mãi… Ông. nội tôi ít nói, người mảnh khảnh và nụ cười hiền khô, nhưng hình ảnh nội chẳng bao giờ xoá nhoà trong trái tim tôi.

Gần ngày dọn lên Ottawa thì nội ngã bệnh, nội lên một cơn sưng phổi cấp tính và không thở được, ba mẹ cấp tốc gọi 911 đem đi nhà thương cấp cứu, khi ambulance đã đưa ông nội và ba mẹ rời nhà , tôi vào phòng nội và ngồi khóc. Tôi cầu nguyện bà nội cứu ông nội và đem ông nội về lại cho tôi, nhưng ông nội không về nữa. Sau 4 ngày cấp cứu không hiệu quả, ông nội ra đi không một lời từ giã chúng tôi.

Ôm chiếc gối của ông nội vào lòng, tôi ngồi lặng, bàng hoàng trước bureau (bàn giấy) của nội , bồng cảm thấy được an tâm như được ở gần nội, nhưng kỷ niệm thời thơ dại sống vui với nội lại quay về , bao bọc, vỗ về tôi, bàn tay tôi chạm vào mép bàn và đi dần xuống, y như ngày xưa lúc còn bé, tôi tò mò lần mở các hộc bàn của nội để tìm bánh kẹo… bỗng tôi thấy một xấp thư màu xanh, dầy cộm, xếp ngay ngắn trong chiếc hộp bằng kim loại. Chết rồi, nội vẫn còn giữ lại những bức thư không được hồi âm sao?? Không lẽ nội yêu người đàn bà này đến thế hay sao?? Tôi tò mò cầm bì thư lên, tim đọc tên người nhận, nét chữ của nội rất đẹp, ghi nắn nót:

Mme NGUYỄN NGỌC CHI LAN

4825 Windson Dr

NY 6875 USA

Tôi tò rất muốn mở ra đọc những bức thư tình của nội viết cho người yêu không chân dung, nhưng tôi cũng tự biết như vậy là không đúng.

Hãy để yên cho nội có được một tình yêu diễm ảo, tuyệt vời và thánh thiện để mang theo lúc ra đi.

Bây giờ cả nhà đang nhốn nháo lo việc tang lễ cho nội.
12 short stem roses hand tied bouquet

Tôi cẩn thận đậy nắp hộp lại, ngày mai trong buổi lễ nhập quan, tôi sẽ đem theo và tự tay đặt nó nằm bên cạnh nội trong quan tài để cho nội đem theo về bên kia thế giới.Mừng cho nội đã có một tình yêu bền bỉ, thắm thiết và thánh thiện vào cuối đời.

Sau tang lễ, tuần sau tôi sẽ dọn về Ottawa với Mike và phải lao đầu vào làm việc để sửa soạn cho học kỳ đầu tiên trong năm học.

Tất cả chỉ còn là kỷ niệm và nỗi tiếc thương.

Mùa thu 2016

BẠCH NGA

Lê Thị Bạch Nga

(Tác giả, Dược sĩ, CHS.PCT Niên khóa 1956-1963. Từ Trần ngày 30 tháng 5 năm 2020 tại  Montréal Québec, Canada . Hưởng thọ 74 tuổi)

Rea56be15d32a4887aebd14895e8dbf97

nguồn : do TDT chuyển đến