Thương Về Trường Cũ
Thơ: Lam Hà
Tuổi hai mươi nhìn đời không lối thoát,
Đại học xa, xa quá đổi là xa!
Mà quân trường thì gần trong gang tấc.
Thôi hãy đi rồi tính chuyện mai về.
Carnot mơ chẳng về thăm trường cũ,
Mộng y-khoa chết liệm lúc canh tàn.
Thôi giã biệt: - Thưa thầy con đi lính,
Thôi chào cô: - Em nối gót chính nhân.
Và bạn bè: - Thôi chúng mầy ở lại
Thoát thiên la, địa võng vượt đường mây.
Đoạt giùm tau mộng vàng bao ôm ấp,
Mai tau về nói chuyện ước mơ xưa.
Trường tôi yêu chẳng còn ở chỗ đó.
Buổi đầu đời dấu ấn đẹp còn đâu!
Ai dời trường mà lòng tôi se lại?
Hết trở về sống lại tuổi ngày xanh.
Cây phượng xưa lớp tôi trồng hoa nở,
Em có về nhặt ướp cánh hoa rơi?
Còn nhớ người người qua con ngõ
Mắt trông theo má đỏ, nón nghiên vành.
Hiệu đoàn ca làm sao quên cho được,
Năm học đầu tập hát vẫn âm vang.
Tượng cụ Phan im lặng dưới chân cờ
Còn thương trẻ một thời không lối thoát.
Hết chiến chinh nhà tan, người mỗi ngả,
Nước đảo điên mấy bận, lũ tham tàn!
Trường tôi yêu bây giờ hoang vắng lắm,
Buổi trưa hè chim sẻ gọi người xưa.
Đất cắt bán cho người làm công nghệ,
Mái đổ xiêu, loang lỡ mấy tường vôi.
Nghe bạn nói không tiền tu sửa lại,
Trường dời qua cơ sở cũ trường Nam.
Đây họp mặt thiếu dần khuôn mặt cũ,
Thầy bạn nay tóc bạc tuổi già nua.
Ôn chuyện cũ, người xưa, lòng thương nhớ,
Kỷ niệm về trường cũ ngậm ngùi thay!
Lam Hà
(24-3-2009)