Gió tiễn mây về , khung trời biếc
Mắt em lam ngọc, biển đời xanh .
Hoàng hôn giăng núi tím ,
Anh và em kết nụ môi hồng
Buổi ấy xa rồi...
Tóc không còn là mây ,
Da không còn là trứng.
Cảnh vật nhạt nhòa,
Bước chân sờ soạng.
Tay lả gối buông,
Chiếu chăn hờ hững.
Men chẳng say,
Theo đời mặn nhạt .
Mật không đủ ngọt,
Cho ong bướm lả lơi.
Nhưng em ơi !
Tình ta vẫn nồng
Và yêu em dù chỉ hư không.
San Diego, Mùa Thu 96
Nguyễn Đăng Ngọc