Star InactiveStar InactiveStar InactiveStar InactiveStar Inactive

 

Chúc Mừng Giáng Sinh và Năm Mới 2022

PCT Xmas2011E

User Rating: 5 / 5

Star ActiveStar ActiveStar ActiveStar ActiveStar Active

Star InactiveStar InactiveStar InactiveStar InactiveStar Inactive

 

Viết tiếp chuyện… “vẫn chưa già”

Thật bất ngờ, bài viết “… vẫn chưa gìà… “ về đồng ngũ và đồng nghiệp Tôn Thất Lan được nhiều yêu thích đến như vậy.

Khi viết, tôi chỉ đơn giản nghĩ đến một câu chuyện kể về người bạn xa xưa nhưng thực tế cho thấy anh bạn của tôi có rất nhiều học trò rải rác từ miền Trung vào đến Sài Gòn. Có rất nhiều lời bình luận về anh, nhắc đến anh như một người thầy cũ.

Vì anh Lan không có account trên Fb nên tôi chỉ đưa anh xem bài viết trên smartphone. Anh tỏ ra rất cảm động khi đọc bài viết và những lời bình luận của người đọc. Có lẽ cũng vì thế hôm nay gặp lại, anh gom một số “gia tài văn nghệ” mà anh đã tạo dựng từ thời còn trẻ. Anh nói đây chỉ là một số tác phẩm tiêu biểu tặng tôi để làm tư liệu.

Trước hết là một tuyển tập những ca khúc anh phổ từ những bài thơ từ thời tiền chiến. Cứ mỗi bài hát lại có chân dung của tác giả do chính anh tự vẽ. Trong số đó có chân dung Hàn Mặc Tử, Nguyễn Bính, Lưu Trọng Lư, Xuân Diệu, Bích Khê, Vũ Đình Liên, Chế Lan Viên, Quang Dũng, Huy Cận, Phùng Quán, Thâm Tâm… 

Một tập nhạc có tên “Tếu K” (những bài ca vui). Nổi bật có bài “Du Cơ” (du ca) với những câu rất tếu như “… Này bé sao không mặc quần, để gió đong đưa củ tiều. Làn gió mơn man da thịt làm xốn xang cả người bình tâm…”. Hay nhạc chế từ bài hát “60 năm cuộc đời” của Y Vân: “Em ơi biết cho anh, sáu mươi năm để dành, khi yêu em rồi, anh rút hết ra thôi…”.

Lại có một tập phổ nhạc với tựa đề tiếng Anh “Life must go on” với những câu thơ do anh sáng tác:

“No origin are we to know

But step by step permeated with deep grief

And then tomorrow where to go

Just only feel the lodge unevenly brief”.

Và tác giả tự dịch sang tiếng Việt:

“Xưa ta đâu biết ngọn nguồn

Giờ thì lại thấm giọt buồn tình sâu

Mai rồi chẳng biết về đâu

Chỉ nghe chấp chới mái lầu chênh vênh”

Chưa hết, anh còn tặng tôi cuốn sách “Những tâm hồn lạc” (The lost souls) thuộc loại “Hạt giống tâm hồn”. Đây là một tuyển tập 16 truyện ngắn của các tác giả người Việt được dịch sang tiếng Anh với lối chuyển ngữ gần gũi với người đọc nước ngoài khiến ta có cảm giác không còn là chuyện dịch!

Chẳng hạn như truyện ngắn “Tàu đi Hòn Gai” của Ngô Thị Kim Cúc, được dịch thành “On a ship tp Hòn Gai”. Nguyên tác có đoạn “… Giờ đây, khi đã bị mù, tôi mới biết là mình đã nhầm. Người mù nhìn thấy mọi thứ trong bóng đêm!”… (Now, I am blind and I understand that I was wrong; though they are engulfed in darkness, the blind see everything!).

Cuối cùng, nhưng cũng không kém phần quan trọng, là một tuyển tập gồm 12 truyện ngắn của Tôn Thất Lan. Truyện ngắn “Người, Xa lạ” là một kịch bản 2 màn, nhân vật gồm Người kể chuyện, Người chồng, Người vợ và Hắn (người máy giúp việc trong gia đình).

Thời gian của vở kịch là năm 2085, tức là một năm nào đó trong tương lai giả tưởng. Luận đề của kịch là Con người và Máy móc. Theo lời Người kể chuyện thì:

“Con người say sưa sung sướng tận hưởng những tiện nghi từ máy móc mà họ sử dụng, sai khiến những đầy tớ rất đỗi trung thành mà không hề ý thức rằng (có lẽ vì họ đã mất dần ý thức và suy tư) chính họ - Con người - lại dần dần biến thành nô lệ của những máy móc, tiện nghi mà họ sử dụng, sai khiến: Chính họ đã bị máy móc hóa, mất dần nhân tính và có thể tự thấy xa lạ với chính mình”.

Kịch có nét bàng bạc khiến ta liên tưởng đến “1984” mà George Orwell viết từ năm 1948 để vẽ ra một thế giới chính trị vào năm 1984. Kịch của Tôn Thất Lan viết năm 2008 nhưng lại đề cập đến một xã hội của năm 2085. Hai tác phẩm nói chung đều thuộc loại giả tưởng khiến người đọc không thể nào không khỏi suy nghĩ! 

***

Tôi sung sướng vì những món quà mà anh Tôn Thất Lan “gửi gấm” cho mình. Thật không ngờ, một người bạn ngày nào đã có những tác phẩm văn-thơ-nhạc-kịch “để đời” cho hậu thế. Và tôi cũng muốn nhắc lại câu nói của anh:

“Tuy mình già rồi nhưng vẫn còn cảm thấy... trẻ trung trong tâm hồn!”

Cuộc đời của chúng ta luôn thăng trầm, buồn vui lẫn lộn, họa phúc đan xen như chuyện “Tái ông thất mã”. Điều khó nhất là làm sao giữ được trạng thái “ung dung, tự tại” để chứng kiến cái mà người Phương Tây thường nói “What goes up must come down”!

***

a Bên những tác phẩm

Bên những tác phẩm

 

b Trầm tư

Trầm tư

 

c Tập ca khúc phổ từ thơ tiền chiến

Tập ca khúc phổ từ thơ tiền chiến

 

d Giới thiệu tác phẩm

Giới thiệu tác phẩm

 

e Trắng nợ trần gian với chân dung nhà thơ Phùng Quán và chữ ký

"Trắng nợ trần gian" với chân dung nhà thơ Phùng Quán và chữ ký

 

f Bài ca hoa lan và chân dung Chế Lan Viên

:Bài ca hoa lan" và chân dung Chế Lan Viên

 

g Nhấm nháp ly cà phê sáng

Nhấm nháp ly cà phê sáng

nguồn : . Nguyễn Ngọc Chính's: Viết tiếp chuyện… “vẫn chưa già” (chinhhoiuc.blogspot.com)

User Rating: 5 / 5

Star ActiveStar ActiveStar ActiveStar ActiveStar Active

Star InactiveStar InactiveStar InactiveStar InactiveStar Inactive

 

“… vẫn chưa già…”

Nguyễn Ngọc Chính

 2 Tôn Thất Lan trong buổi họp mặt Tất niên năm 2015 của các cựu Giảng viên Trường SNQĐ 1

 Tôn Thất Lan trong buổi họp mặt Tất niên năm 2015 của các cựu Giảng viên Trường SNQĐ 

Đó là trích dẫn câu nói của một đồng nghiệp ngày xưa tại Trường Sinh ngữ Quân đội, anh Tôn Thất Lan, năm nay vừa đúng 80. So với thời còn là giảng viên thì dĩ nhiên phải già lắm nhưng bây giờ anh vẫn chưa chịu nhận là mình đã già!

Ngày xưa Trung úy Tôn Thất Lan là một “cây văn nghệ” của trường với cây đàn guitar đứng trên sân khấu trong những buổi ca nhạc “cây nhà, lá vườn”. Anh lại có tài soạn nhạc, loại nhạc tình thời chiến tranh.

Một hiện tượng hơi lạ khi biết anh là thành viên cùa một nhóm “du ca” trong màu áo lính. “Du ca” thường “có mùi” phản chiến, ngược lại với màu áo “treilli” xanh lá cây rừng!  Nhưng cũng nhờ "du ca” mà nhạc sĩ Tôn Thất Lan có cơ hội giũ bỏ quần áo lính để biệt phái về làm giáo chức!

Anh kể con đường trở về “dân sự” của anh cũng “trầy da tróc vẩy” vì Chỉ huy trưởng trường không đồng ý cho đi. Thế là Tôn Thất Lan lại phải tìm “đường tắt” thông qua “du ca”, cụ thể là nhờ nhạc sĩ Phạm Duy! Thế mới biết, sức mạnh của nhạc sĩ: chỉ vài lời của PD cũng đủ để anh… giã từ vũ khí.

Mãi đến hôm nay tôi mới biết chuyện này, dù vẫn thấy anh sáng sáng qua lại quán cà phê tôi thường ngồi để mua bánh mì hoặc bánh cuốn! Dù ở gần nhau trong khu phố, hai người chỉ dơ tay chào nhau rồi anh lại lặng lẽ tiếp bước, chúng tôi gần như ít khi nào nói chuyện.

Chúng tôi “nhìn thấy nhau” được vài năm nay. Có lần gặp anh mua bánh mỳ, tôi mời anh uống cà phê để hàn huyên nhưng anh lại bảo mình đang bận về để sửa soạn đi dậy. Tôi lại nghĩ chắc tính anh “khép kín” nên không muốn tiếp xúc rộng rãi!

Mãi đến hôm nay tôi quyết định “chặn đường” và rủ anh ngồi uống cà phê. Anh đồng ý nhưng chỉ xin một ly trà chứ cà phê anh uống ở nhà rồi. Thôi cũng được, miễn sao chúng tôi có thì giờ hàn huyên bên ly trà.

Anh nói bây giờ thì anh đã nghỉ dậy học nhưng hàng tuần vẫn gặp mặt nhóm “du ca”. Có điều mấy tháng nay vì tình hình bệnh dịch nên phải ở nhà. Hỏi anh làm gì vào lúc này, anh bảo… “ngồi chơi, xơi nước” nhưng lại nói thêm “ngồi nhìn đời trôi đi trước mắt nhưng không buồn mà cũng chẳng vui”!

Anh lại còn chế ra một câu xưa như trái đất: “Đời, c’est la vie; Tình, c’est l’amour; Tiền, c’est l’argent… và đến lúc này thì chờ đoạn kết… c’est la mort!”. Giọng anh không bi quan chút nào mà trái lại, rất vui vì được dịp… “thổ lộ tâm can”.

Tôi hỏi anh, sau 30/4/75 cuộc sống của anh ra sao? Lúc đó anh đang dậy học tại Đà Nẵng vì qua giòng họ Tôn Thất người ta biết ngay anh có dòng máu hoàng tộc, gắn bó với miền Trung. Từ quân đội anh trở về hàng ngũ giáo chức nên chỉ học tập có một năm nhưng ngay sau đó trở lại Sài Gòn.

Ở Sài Gòn anh sống một cuộc đời “ung dung, tự tại”, đi dậy Anh văn những thì giờ rảnh rỗi cũng sáng tác nhạc, ca hát với nhóm du ca… lại còn viết lách, chủ yếu là dịch từ tiếng Việt sang tiếng Anh! Kể cũng lạ, các dịch giả thường chuyển ngữ từ Anh sang Việt còn anh thì lại chọn con đường ngược lại!

Nói chuyện với anh, tôi bỗng khám phá nhiều điều mới lạ. Nhìn anh, một ông già 80, với dáng người lọm khọm, đi đứng từ tốn nhưng đằng sau hình hài đó ẩn chứa một sức mạnh mà những người trẻ hơn chưa chắc gì đã có được!

Tôi thua anh tới 6 tuổi, vẫn thường “tự nhận” là mình già. Nhưng từ chính câu nói của một “ông già thứ thiệt” khiến tôi phải nghĩ lại:

“Già về tuổi tác nhưng vẫn chưa già trong tâm hồn, đó mới là triết lý ở đời”.

 Mấy ai có được suy nghĩ đó? Phải chăng tâm hồn nghệ sĩ trẻ mãi không già?

Nguyễn Ngọc Chính

 

1 Tôn Thất Lan dạy học tại trường Phan Châu Trinh Đà Nẵng sau khi được giải ngũ 1

Tôn Thất Lan dạy học tại trường Phan Châu Trinh, Đà Nẵng sau khi được giải ngũ

3 Tấm hình ghi lại những khuôn mặt trong buổi Tất niên 2015 của các giảng viên trường SNQĐ tại Sài Gòn 1

Tấm hình ghi lại những khuôn mặt trong buổi Tất niên 2015 của các giảng viên trường SNQĐ tại Sài Gòn

4 Hình chụp từ xa anh Lan đang mua bánh mỳ

Hình chụp từ xa anh Lan đang mua bánh mỳ

5 Ung dung. tự tại

Ung dung... tự tại

6 Ai có thể ngờ đây là cuộc đời của một du ca

Ai có thể ngờ đây là cuộc đời của một du ca

nguồn : . Nguyễn Ngọc Chính's: “… vẫn chưa già…” (chinhhoiuc.blogspot.com)