Xin kính cẩn dâng lên hương hồn phụ thân Ưng Vinh, hiệu Hoàng Tôn,Pháp danh Nguyên Thiệu Để nhớ mãi ngày người ra đi
Con quỳ trước bàn thờ hương khói toả
Di ảnh ba ánh mắt thật bao dung
Nắp áo quan, ôi cánh cửa muôn trùng
Mai khép lại để muôn lòng thương nhớ
Ba nằm đây sao nghìn trùng cách trở ?
Bờ tử sinh con đứng tiễn ba đi
Trời tháng năm con gọi giọt phân ly
Trải lối thẳm đường ba về cõi Phật
Con thấy tim con đau như dao cắt
Lòng dặn lòng hãy giữ giọt bi thương
Sao vẫn nghẹn ngào ? Sao nước mắt rưng rưng ?
Đâu đạo hiếu ? Đâu lòng con nguyên vẹn ?
Con nhắm mắt : thấy mùa đông Đà Nẵng
ba châm bình trà ngồi đợi các con
Tháng mười hai trời mưa lạnh căm căm
bên nỗi lạnh : là muôn vàn hạnh phúc
Con hình dung thấy ba cười độ lượng
Đứng chờ con đồi Quãng Tế đầy hoa
Con lúp xúp bước chân non bé bỏng
ngang lưng đồi- mây thắm nội cỏ xa
Hội An ba về một chiều nắng hạ
Aó treilli còn lấm gió bụi đường
Con đón ba trong vòng tay bé nhỏ
Trước hiên nhà giàn Thiên Lý thơm hoa
Đà Nẵng những lần con về ăn Tết
Đêm 30 nhà rộn rã tiếng cười
Trước bàn thờ khói trầm hương nghi ngút
Tiếng tụng kinh buồn lòng nhớ không nguôi
Con thấy những lần con xa Đà Nẵng
Cổng phi trường ba đứng tiễn con đi
Ba không nói mà muôn lời từ biệt
Cứ theo con những năm tháng quay về
Ngày con theo chồng ba cười bên ly rượu
Con gái ba từ nay bỏ gia đình
Xa ấu thơ, xa khung trời kỷ niệm
Đường con đi ; mây thắm mộng ngày xanh...
Và cứ thế, dòng đời trôi, trôi mãi
Con xa người, con xa một quê hương...
Mười lăm năm sau nỗi mừng gặp lại
Con đón má ba giọt lệ tương phùng...
Con tiễn ba đi một ngày tháng Năm
Oklahoma rồi sẽ nắng vô cùng
Con gọi mưa về nhớ người năm cũ
Nước mắt buồn , mưa mãi giọt trăm năm...
Phương Anh
( ĐS Hội ngộ liên trường QN-ĐN,“ Kỷ niệm 55 thành lập Trung học Phan Châu Trinh, ĐN, Hải ngoại 2007 )