Bâng khuâng một chiều lang thang
Phượng đường Lê Lợi đỏ man mác buồn
Nụ tình ơi, một nụ hôn
Vẫn thơm màu nắng vào hồn lung linh
Ngẩn ngơ ôm ấp nụ tình
Vẫn phong kín nhụy như tình đôi ta
Nụ tình mãi chẳng nở hoa
Phải chăng vì chịu phong ba cuộc đời
Tóc xanh một thuở mắt ngời
Sao anh lại bảo hết rồi gió trăng
Thơ anh “ bếp tình “ vừa nhen
Thơ anh bàng bạc màu trăng quê mình
Thơ anh kết một nụ tình
Là hoa sương gió chút tình đầy vơi
Giờ người ngàn dặm xa xôi
Một trời thương nhớ của thời hoa niên
Đan Thanh
( “ Nửa Vầng Trăng “ , 2012 )