Một thời áo trắng , bảng tên
Quần xanh , xe đạp, xăn đan , đầu trần
Biết yêu mà lại yêu thầm !
Muốn quen, khi gặp , ngại ngùng lánh xa
Ngõ nhà ai cứ lại qua
Quyết vào. Đến cổng . Nghĩ sao, lại về
Thư tình viết lén còn che
Viết rồi không gởi, mà nghe bàng hoàng
Tuyệt vời thay, tuổi mười lăm !
Mộng mơ hơn cảnh trăng rằm đồng quê
Bước chân khua rộn vỉa hè
Quang Trung. Lê Lợi, lối về của nhau
Ba mươi năm một giấc mơ
Giở trang Lưu bút , lòng ngơ ngẩn buồn
Ngày nao, thầy, bạn thân thương
Người xưa , giờ biết nơi phương trời nào ?
Trong vùng kỷ niệm tìm nhau
Vàng tay khói thuốc, mái đầu điểm sương !
Ngô Khôi (cựu học sinh PCT năm 1959)
Xuân, 1997