Cát bụi mười phương dẫm gót vân hài
Tôi về đây một buổi sớm xuân khai
Rủ áo phong sương , gác chuyện hồ sông
Đưa đôi tay chải lại tóc phiêu bồng
Bước du lãng tạm dừng trong phút chốc
Nắng gió kinh kỳ thắm hồng má ngọc
Tóc liễu hồ ai buông kín bờ vai
Nửa áng mây nhung trâm giắt hoa cài
Đêm tình tự trên lầu son vời vợi
Gác ngõ tơ buông hoa bay giải lối
Mắt trăng sao len lén chấn song thưa
Bước nhỏ phân vân thương mấy cho vừa
Aó phơi phới đổ về muôn vạn nẻo
Tôi trở về đây con tim sầu héo
Nhớ run run và yêu mến run run
Nắng kinh kỳ tim tím sớm mùa xuân
Lời sơ giao để buông lững mơ hồ
Ngắm người qua nghiêng chiếc nón bài thơ
Giải nón hồng thẹn thẹn che bờ môi
Tôi thấy tim reo thương mến lâu rồi
Trần Hoan Trinh