Em mười bốn trăng vàng hoe góc phố
Tôi loanh quanh thương nhớ mãi một thời
Trăng cứ sáng mãi tròn xoe đôi mắt
Vụng về tôi bóng tối phủ đầy người
Em mười lăm búp bê còn nhí nhảnh
Chẳng phấn son sao lại má xuân hồng
Phố lên đèn một mình em trở gót
Một mình tôi tiu nghỉu ngó trời không
Em mười sáu có bao giờ linh cảm
Nỗi chờ mong khắc khoải của một người
Giấc mơ gần mà sao đành khó với
Bởi vì em khép kín mắt môi cười
Em mười bảy tuổi học trò tôi vất vả
Lá xoe tròn mắt phượng nắng hanh hao
Bằng cử chỉ mà sao em chẳng hiểu
Dịu dàng tôi trong ánh mắt đêm nao
Em mười tám xa rồi mùa hạ cũ
Nhớ thương người ẩn hiện giữa vầng thơ
Nỗi chia xa thương buồn theo tiếng trống
Sân trường còn vương vấn dấu xuân mơ ...
V.N.L
(“ Kỷ Yếu Hội Ngộ Phan Châu Trinh – Hồng Đức , 30 năm xa xứ”. Hải ngoại 2005 )