Tôi buồn tôi hỏi gió mây
Hỏi trăng hỏi nước hỏi cây hỏi ...đời
Gió buồn gió chẳng nên lời
Mây buồn mây đứng khắp nơi im lìm
Trăng như đôi mắt lim dim
Nước trông phẳng lặng cây tìm gió đưa
Hỏi đời đời chẳng biết thưa
Đành ôm buồn hận đợi mưa mang về
Mưa về lòng ướt tái tê
Giọt mưa nghe thật não nề nhớ thương
Mưa rơi rơi mãi vấn vương
Lòng tôi thêm lạnh như sương sa nhiều
Phải chăng hồn vắng cô liêu
Trông về quê cũ buổi chiều quê hương
Chỉ còn tiếng khóc nhớ thương
Chỉ còn bom đạn với mương với hào
Chỉ còn gió thổi mưa rào
Chỉ còn tiếng súng dạt dào đêm thâu
Hỏi trời trời hỏi tại sao ?
Tại sao trời hỏi trời cao trời dày ?
Hỏi trời trời lại hỏi mây
Thôi đành ôm hỏi mà xây nên buồn
Để rồi dòng lệ trào tuôn .
NNMY, ( PCT 12B3 1970 )
( “ ĐS Kỷ niệm 60 năm thành lập Trung học Phan Châu Trinh, Đà Nẵng . Anaheim,California 2012 “ )