Sáng nay vắng em anh thấy buồn chi lạ
Nghe tận hồn niềm thao thức hoài mong
Không dáng em nên trống trải trong lòng
Lớp học rộng sao quá buồn quá vắng
Thiếu áo em sân trường không còn trắng
Hành lang dài anh cúi mặt ngẩn ngơ
Vẫn biết rằng sao mình phải mong chờ
Người con gái chưa một lần ước hẹn
Em không đi học anh nghe tim ngào nghẹn
Ai cười đùa cho anh khỏi nhớ mong
Ai hồn nhiên để anh nhớ mãi trong lòng
Dáng hiền dịu với dòng tóc dài thánh thiện
Và anh biết ngày mai khi em đến
Anh sẽ cười và bảo với trời xanh
Dù có mưa anh vẫn thấy nguyên lành
Những hạt ngọc từ trời cao ban xuống
Nếu trời nắng anh sẽ làm thơ ca tụng
Tơ trời vàng như suối tóc của em
Màu nắng tươi là hồ mắt dịu êm
Ôi đôi mắt cuốn xoáy ...
cho anh uống cạn những long lanh châu ngọc
Em đừng tiếc và xin đừng trách móc
Anh chỉ xin em ban phát một lần
Biết mai này khi hai ngã chia phân
Lúc gặp lại bao sông hồ giới tuyến
Ôi chuyện xưa thấy toàn là kỷ niệm
Còn gì không trong năm tháng giãn dài
Nên vắng em dù chỉ có một ngày
Anh chết đuối trong muôn ngàn nhung nhớ
Mai San ( 12 A3 -1970 )
( ĐS Kỷ niệm 50 năm thành lập trường Phan Châu trinh, Đà Nẵng
California 11/2002 )