Anh vẫn thường nhắc đến tên em
Những lúc ngồi một mình lặng lẽ
Mùa thu nào nhón chân bước khẽ
Xao động lá vàng rơi xuống dòng sông
Anh vẫn thường ngồi một mình với nỗi nhớ mênh mông
Cà phê đen cũng không còn đắng nữa
Thành phố vào thu chợt thơm mùi hoa sữa
Anh ngẩn ngơ tìm - chỉ thấy một mình thôi.
Ơi con sông - mãi chẳng ngừng trôi !
Dẫu biết biển xua vào bờ từng cơn sóng
Em không chờ - mà sao anh vẫn đợi
Con đường một chiều đâu thể giáp mặt nhau !
Nỗi nhớ nào thật nhẹ mà cũng thật đắm sâu
Chẳng thể nào anh gởi cho em được
Biển vẫn xô cho cồn cào con nước
Sóng vỡ rồi lại về với biển sâu !
Nguyễn Đình Hoà
( ĐS 50 năm Trung học Phan Châu Trinh, Đà Nẵng 2002 )