Nhớ ĐT Thu Vân
Nghe chị nói em lấy chồng sớm
Về miệt vườn làm dâu người ta
Anh thì đi về nơi chốn lạ
Đâu có dịp về thăm lại em
Anh đâu ngờ chân trời bến cũ
Ruộng mía, cau vườn em bỏ sau lưng
Ngày tháng âm thầm bay theo nỗi nhớ
Con đường xưa vắng bước chân về
Anh với em như trăng với gió
Trăng gió trời thu theo mây bay
Tình một bận tình sao tình nặng
Nặng trăm năm nhẹ như mây bay
Khi em đến sân trường tươi mái ngói
Bầy sẻ về lượm hạt rộn niềm vui
Anh đứng ngóng bên cửa vào lớp học
Phố phường đông – bè bạn vẫy tay cười
Đâu có biết mới hôm qua hôm nọ
Em ra đi, đi mãi, mãi chốn nào
Anh vẫn biết lẽ huyền vì tạo hóa
Mà nỗi đau thấm đậm mãi khôn nguôi
Nghe chị nói em lâm cơn bạo bịnh
Thuốc với men chẳng cứu được người
Ngày tháng tư bọn anh tù rũ
Biết ai còn ai mất lúc can qua
Thôi nhé em yên nằm nơi đất mẹ
Giờ bọn anh trôi dạt xứ người
Sáng nhớ sáng, chiều nhớ chiều quê cũ
Mà thương em người em gái năm xưa
Nguyễn Đức Bạn
(“ ĐS PCT, Đại hội toàn thế giới kỳ IV, California 1 tháng 7 năm 2018” )