Bạn hỏi răng không về Đà nẵng
“Chưa” về đâu có nghĩa “không” về.
Dẫu đi chín núi mười sông nữa,
Lòng vẫn chùng nghe tiếng nói quê
Đà nẵng khi xưa thân ái lắm.
Với tay dễ chạm những niềm vui,
Sông Hàn êm ả đang nằm mộng.
Đâu biết thời gian theo nước trôi.
Đà nẵng khi xưa gần gủi quá,
Áo bay bên nớ chạm bên nầy.
Người đi lẻo đẻo theo sau mãi.
Rứa cũng gần rồi chớ nắm tay.
Đà nẵng khi xưa thơ dại lắm.
Tờ thư ai gửi cũng xem chung.
Giờ trưa phố nắng năm ba đứa,
Hí hửng vào kem Diệp hải Dung.
Đà nẵng ngày xưa dung dị quá,
Hiền hòa cát trắng biển Nam ô.
Ngũ hành sơn đứng im suy tưởng.
Lắng vọng Tiên sa sóng vổ bờ.
Đà nẵng khi xưa bao la lắm,
Mặt trời đi miết tới hoàng hôn,
Ngã ba Cây lang xa tít tắp.
(Mình hiếm khi mô tới chợ Cồn).
Đà nẵng khi xưa nhiều kỷ niệm,
Chè Ngã năm, bánh cuốn Tiến hưng,
Photo Uyên, xinê Trưng vương, Cafe Hạ.
Biết mấy thân quen ,,, nhớ quá chừng.
Đà nẵng năm tê về thấy lạ,
Nhà cao, đường rộng, phố người dưng.
Đi ngang nhà cũ không dừng bước,
Tiếng guốc quen xưa bỗng ngập ngừng.
Kỷ niệm tuổi thơ chừ biến mất,
Ngôi trường trung học Phan châu Trinh,
Bạn bè gặp mặt nhìn ngơ ngác,
Đâu phải trường xưa “của chúng mình”.
Bạn hỏi hồi mô về Đà nẵng,
Trước sau chi cũng quay về.
Dù theo sông suối ra trăm biển,
Giọt nước nguồn xưa vẫn nhớ quê.
Hoạ Mi.
Ngô thị Phước Khánh.
(PCT 59-66)