Tản Mạn Về Một Ngôi Trường Và Những Người Học Trò Cũ

User Rating: 5 / 5

Star ActiveStar ActiveStar ActiveStar ActiveStar Active
 

 

Lê Thị Ngọc Hồng

(Vợ của anh Huỳnh Bá Cần)

PCTA1

Nếu những người con gái Huế chúng tôi lòng cảm thấy tự hào và hạnh phúc khi được xuất thân từ một ngôi trường bề thế, danh tiếng đã qua 100 tuổi , Trường Nữ Trung Học Đồng Khánh thân yêu thì xuôi về Nam, vượt qua con đèo Hải Vân hùng vĩ để đến với đất Quang Nam - Đà Nẵng, những người con xứ Quảng anh hùng cũng có một sự tự hào không kém, khi đã từng theo học ở một ngôi trường mang tên nhà chí sĩ yêu nước, cụ Phan Châu Trinh.

Ngôi trường có bề dày lịch sử này là nơi đã đào tạo và sinh sản ra biết bao nhiêu người con ưu Tú, trải dài theo năm tháng, với những nhân tài thành đạt trên mọi lãnh vực từ khoa học, kinh tế, văn hoá, thương trường, y tế, ngoại giao, v.v…

Biết bao nhiêu thế hệ xuất thân từ ngôi trường này đã đóng góp nhiều nhân tài cho đất nước. Với những kiến thức đã được trau dồi theo những năm tháng học được ở trường, các anh chị đã thể hiện được thành công thực tế từ trong nước đến hải ngoại của ngày hôm nay.

Và một trong những thế hệ học sinh của ngôi trường danh tiếng đó, phải nói nhiều đến các anh chị học sinh của Khoá 1956-1963. Đó là một tập thể của sự gắn bó, yêu thương nhau đủ mọi thành phần giàu nghèo trong xã hội, nhưng các anh chị vẫn một lòng đoàn kết, sẻ chia những khó khăn trong những cuộc sống, những buồn vui của từng gia đình qua những sự kiện tang-ma, cưới hỏi, cũng không vắng mặt nhau. Ôi tình bạn thật tuyệt vời, đáng trân quý của những người học sinh năm cũ.

Những buổi họp mặt cuối năm, mà ở đó các anh chị cho dù tuổi đời không còn trẻ nữa, vẫn tìm về gặp nhau, hàn huyên tâm sự. Tất cả đều đã qua tuổi “ thất thập cổ lai hy” khi mà đã nhiều nếp nhăn, tóc đã nhiểu sợi bạc , sự nhanh nhẹn của một thời tuổi trẻ hầu như cũng mất đi, ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống thực tế của các anh chị hiện nay.

Tuy thế, sự nhiệt tình năng động, một lòng với bạn bè cũ luôn là nét đẹp hiện hữu bởi lúc nào cũng vậy, cứ có dịp gặp mặt nhau là sự sôi nổi của một thời tuổi trẻ, râm ran chuyện kể của những ngày xưa đi học, những kỷ niệm buồn vui về trường lớp, thầy cô , bạn hữu của một thời cắp sách, và cũng thật dí dỏm đến cười vui khi những tình huống bất ngờ tưởng chìm theo năm tháng, đến bây giờ họp mặt mới được người trong cuộc kể lại…

Ôi thật đầm ấm và thân thương, chan hoà tình bạn của các anh chị học trò Khoá 1956-1963 luôn là những ấn tượng tốt đẹp không quên của những buổi họp mặt cuối năm, mà ở đó từ những người con vẫn gắn bó với quê hương, đất nước cho đến những người bạn vì hoàn cảnh phải ly hương , vượt qua nửa vòng trái đất của hải ngoại vẫn luôn tìm về để gặp lại nhau, để hàn huyên tâm sự, để “mày, tau, mi, tớ” như những ngày xưa còn đi học bên nhau; và trong những buổi họp mặt bạn bè đó, họ vẫn không quên hùng hồn, sôi nổi hoà chung tiếng hát, qua bài “Phan Châu Trinh Hành Khúc”, cùng những bài hát của một thời vang bóng, để cảm nhận được lòng như trẻ lại của một thuở hoa niên.

Từ Định Quán, Đồng Nai tôi vẫn thường theo chồng (anh Huỳnh Bá Cần) về Sải Gòn để năm nào cũng vậy, gặp lại các anh chị là bạn cũ của nhau họp mặt, để thấy tình thân bạn cũ , mà ở đó theo thời gian qua mau, chúng tôi đã mất dần những khuôn mặt thân quen cũ, các anh đã đi vào cõi vĩnh hằng, để lại trong chúng tôi biết bao niềm thương, nỗi nhớ, của thời còn ở bên nhau. “Ôn cố tri tân” trải lòng với những kỷ niệm của một thời, tưởng chừng như xa lắm để cùng “ Tản mạn về một ngôi trường và những người học trò cũ “.

Trời cuối năm bao giờ cũng vậy, tiết trời se se lạnh, nhưng trong những giờ phút họp mặt bên nhau, sao vẫn thấy ấm áp thân thương bên những hoài niệm cũ của một thời tưởng như đã xa lắm, nhưng vẫn hiện hữu tồn tại ở đây, vì “ Còn gặp nhau thì hãy cứ vui…” (trích thơ của Tôn Nữ Hỷ Khương).

Định Quán, Đồng Nai, ngày 8/8/2017

Cựu Nữ Sinh Đồng Khánh xưa

Lê Thị Ngọc Hồng