Cho tôi đi qua con đường ấy
Sớm mùa xuân hay trưa nắng hạ oi nồng
Đầu mùa thu về hay cuối một mùa đông
Con đường nhỏ hai hàng cây đứng lặng
Nhà người đó lầu cao cửa đóng
Lối ngõ buồn lá me rụng miên man
Chân tôi đi trên kỷ niệm từng trang
Mỗi bước chậm thương mặt đường sỏi đá
Người còn nhớ thuở nắng hồng đỏ má
Người ấp e nhìn lên chấn song cười
Gió bên thềm thổi nhẹ lá me rơi
Cho huyền ảo đôi mắt người tha thiết
Lời chưa ngỏ đã thấy lòng bất diệt
Xao xuyến đam mê giữa rung động đầu đời
Nghe đắm say một tình yêu tuyệt vời
Như mật ngọt , như nguồn thơ lai láng
Rất đổi thủy chung rất nhiều lãng mạng
Vai kề vai đi gữa lá me rơi
Tóc ai bay che kín cả bầu trời
Nên hôm nay tôi vẫn cứ đi về
Tìm chút hương xưa trên con đường ấy
Nghe dưới chân lá me vàng run rẩy
Nghe quanh mình gió động lá me chao
Ngóng mây trời tìm kiếm một vì sao
Đã có lần hai đứa nhìn cầu nguyện
Xin tình đẹp như sao trời vĩnh viễn
Sáng long lanh vời vợi giữa bao la
Và mênh mông như suối một ngân hà
Để thầm nhủ tình vẫn còn ở đó
Em vẫn đứng xỏa tóc dài chờ đợi
Dầu tháng năm đã dâu bể đảo điên
Lá me buồn bay lả tả bên em ...
Trần Hoan Trinh
( “ Bỏ Trường Mà Đi “, 2002 )