Tôi đứng dựa cổng trường đôi ba phút
Mắt ngước nhìn mái ngói đổ mồ hôi
Trời tháng bảy nắng chồng nhau mấy lớp
Từng vách tường buồn lặng lẽ bốc hơi
Gió đẩy mắt vào hành lang trống vắng
Khúc đường rầy làm kiễng mất đi đâu ?
Trong khoảnh khắc bỗng hàng ngàn tiếng guốc
Chen chân nhau dồn dập xuống thang lầu
Tôi gặp lại mái tóc thề đen nhánh
Mắt bồ câu và khuôn mặt trái soan
Toi gặp lại lúm đồng tiền cam thảo
Môi cười thơm , nhánh mắt háy nhẹ nhàng
Tôi gặp lại bím tóc nâu biết hát
Đoạn ca dao phổ nhạc rất quen thân
Tôi gặp lại những bàn tay óng mát
Thơm hương me, hương cốc ổi ...ngại ngần
Tôi cũng gặp đường mắt xanh chết sững
Đã bao lần á khẩu được nghiêng vai
Nhìn kỹ lại mới hay người nhát gái
Chàng thư sinh ...là tôi đó chứ ai
Và tôi gặp tiếng Thầy Cô thấp thoáng
Giọng bạn bè cuồn cuộn vỗ vào nhau
Cả mẫu phấn, mảnh vải lau bảng nhớ
Bàn tay người giỏi tóan mộng đâu đâu ...
Trường lớp cũ trước mặt tôi rộng mở
Dợm bước vào sao bỗng thấy bâng khuâng
Hàng phượng đỏ vói theo như nhắc nhở
Hiệu đoàn ca lỡ quên lững mấy lần ?
Lòng cúi trước tượng Người làm cách mạng
Tạ Cô Thầy dìu dắt bước thành nhân
Danh lập được chẳng qua như hạt bụi
Trường bao dung hẳn cho chút dự phần
Tay nám bụi tôi vịn vào cửa lớp
Nhận ra mình ứa nước mắt hân hoan
Lê Hân