Mùa Xuân Của Phượng

Star InactiveStar InactiveStar InactiveStar InactiveStar Inactive
 


Anh co nghi ve emR

Chiều xuân sang em nhìn mưa muốn khóc

kỷ niệm chong đèn thức suốt đêm qua

ngón tay nhỏ lần đan sầu cô độc

tưởng chừng như tuổi trẻ bỏ đi xa

thứ bảy chiều em rong hè phố cũ

con đường xưa hoa đỏ nở rộn ràng

dòng sông đó bỗng nhiên buồn vô cớ

bơ vơ tìm thương cát sõi cồn hoang

em đứng dậy xem mây chiều xuống thấp

trời tháng giêng sương lạnh vai chùng

sân ga nhỏ con tàu không dừng lại

đôi vì sao buồn ngủ giữa không trung

gió thì mệt, mùa xuân đang cúi mặt

hàng dừa xanh xõa lá đứng âm thầm

em muốn nói điều gì trong đôi mắt

mà mùa xuân khuôn mặt vẫn xa xăm

rồi xuân đến sau lưng nhiều ảo mộng

buổi em về xanh rừng tóc cao nguyên

đồi chiều xa biểu hiện nét mi hiền

tay trắng muốt nuôi linh hồn thảo mộc

em ngồi khóc mùa xuân nhăn mặt khóc

môi em buồn cho thời tiết buồn theo

con sông nhỏ bỗng vô cùng cô độc

trôi về xuân với một ít rong bèo

Buon 3

Thơ Nguyễn Nho Sa Mạc

( PCT 1963-64 )