Mặt trời ngủ như một lời trăn trối
Muà thu vàng lá rụng gợi nhớ thương
Người đi khuất chưa về từ độ ấy
Hải âu buồn bạt cánh giữa trùng dương
Em về đó nhìn biển trời hiu quạnh
Gió mùa thu thỏ thẻ chút ái ân
Từng đợt sóng nhỏ liếm bờ chân cát mặn
Chốn cũ vừa khơi dậy mấy vết thương
Trái tim tội nghiệp yên vùi giấc ngủ
Mắt hải đăng ngã bệnh khúc tương tư
Mùa thu trước chia tay người biền biệt
Mùa thu vàng ngóng đợi đã mấy thu
Dẫu là gì có một ngày huyền thoại
Người dong buồm đợi gió trở về đây
Bãi biển vắng trải đầy màu vàng úa
Lá cùng người rụng xuống cõi thiên thu
Một mai đó khi trở về cùng đất
Thân xác mình yên ngủ dưới cỏ may
Anh trở lại như một loài chim biển
Trên ghềnh đá buồn thả tiếng bi ai
Trịnh Diệu Tân
( ĐS Kỷ niệm 60 năm thành lập trường Phan Châu Trinh, Đà Nẵng.
Đại hội ngày 1 /7/ 2012 , Anaheim,California )