Nặng gánh tâm tư, nặng gánh sầu
Vượt ngàn sông núi để về đây
Người xưa, cảnh cũ vui đâu thấy
Chỉ thấy mênh mang một biển sầu
Biển sầu, không dám hỏi nông sâu
Khói sóng bạc đầu cánh hải âu
Đàn chim tan tác trên đầu sóng
Ngơ ngác than lên tiếng thảm sầu.
Sầu ơi ta muốn vẫy tay chào
Sóng biển, tim gầy, hạt lệ châu
Nông cạn, buồn vui, đời biến đổi
Quay lưng, xóa hết mộng ban đầu.
Bao năm cách trở, bao năm mộng
Bao lần tự hỏi có còn không ?
CÒN - KHÔNG - ĐƯỢC - MẤT - giờ tan hết
Cơn mộng tỉnh rồi, hết đợi mong
Lững thững bên đồi nhẹ gót mây
Trời xanh, mây trắng thản nhiên bay
Xa xa biển sóng mờ nhân ảnh
Nhìn lại tóc xanh đã bạc màu
Một đời ! Như nước cuốn mây trôi
Như một dòng sông chảy cuối trời
Như biển mênh mang cuồn cuộn sóng
Như cơn mộng dữ đã xa rồi.
Buồn ơi ! ta muốn vẫy tay chào
Vĩnh biệt thành sầu giọt lệ châu
Trở lại đường xưa, ngồi bên suối
Nghiêng mình lặng ngắm nước, trời , mây .
Lê Thị Bạch Nga
( “ Để Lại Cho Vui “ Tuyển tập thơ văn, Montreal, Canada 2011 )