Chiều hôm nay nắng vàng như cánh bướm
Và con đường hàng cây xanh đứng yên
Em đi về bước chân nhỏ nghiêng nghiêng
Từng bước nhỏ mà hồn tôi dậy sóng
Có gì không sao nghe lòng rung động
Đến bàng hoàng khắc khoải ưu tư
Tại sao mắt em buồn vương sương mùa thu
Để hồn tôi bập bềnh trong mắt em say đắm
Gặp gỡ chỉ nhìn nhau im lặng
Em cúi đầu che nón bước nhanh nhanh
Đến bao giờ mình gọi em anh
Để dìu nhau đi những chiều nắng ấm
Sao em không mặc áo màu hồng như hoa hồng buổi sớm
Sao em không mặc áo màu tím như hoa tím sầu đông
Sao em không mặc áo màu trắng thơ ngây và trinh trắng
Sao em không mặc áo màu xanh như màu xanh nước biển
Em có vô tình lòng tôi vẫn quyến luyến
Vẫn chờ em dù em chẳng hẹn bao giờ
Con đường em về vẫn đẹp như mơ
Và bài thơ tình tôi còn chưa đoạn cuối
Trần Hoan Trinh
(“ Bỏ trường mà đi “, 2002 )