Đàn sông lạnh giữa đôi bờ hư ảo
Người du ca trên phím nhạc dương cầm
Lời yêu thương nhặt khoan từ phấn trắng
Từ bảng đen trầm bổng nốt tri âm
Những Chiếc Khăn biết bao giờ thấm lệ
Giữa đêm dài Thao Thức với chiêm bao
Lời Của Tuổi Mười Lăm hay mười mấy ?
Có bao giờ trải mộng giữa trăng sao
Bỏ Trường Mà Đi, tìm đâu bến đỗ ?
Đời lưu vong đày đọa ngậm ngùi đau
Thuyền viễn mộng nhổ neo buồn Bến Ngự
Hò Nam Ai réo rắt điệu bi sầu
Niềm u uẩn theo tháng ngày rong ruổi
Biết tìm đâu xoa dịu nỗi ưu phiền
Xin Cám Ơn lời ca dao của Mẹ
Và bàn tay nồng ấm vợ ngoan hiền
Tình trao nhau trong Vườn Dâu Xanh biếc
Trên sân trường một thuở nắng vàng hoa
Rồi một sáng mùa Xuân chưa kịp đến
Con chim buồn biếng hót, bặt lời ca
Người nghệ sĩ xuôi dòng về quá khứ
Hồn Hương Giang lồng lộng gió ngàn khơi
Người đã đi , âm thanh nào còn vọng ?
Khúc Tình Ca Xứ Huế ngự muôn đời.
Hải Đà
( “Kỷ yếu Hội ngộ PCT-HĐ “ 30 năm xa xứ, 2005 tại Hải ngoại )