Dẫu đã biết cuộc đời là hữu hạn
Mẹ sẽ già và tuổi lớn chông chênh
Vẫn không khỏi chạnh lòng khi nghĩ đến
Một ngày mai không có Mẹ bên mình
Lưng người đã còng nhiều theo năm tháng
Mắt đã mờ, tóc bạc trắng như tơ
Thêm một tuổi nghĩa là đời sẽ ngắn
Mẹ sẽ gần về lại chốn hoang sơ.
Lòng cứ mãi nhớ thời xa xưa đó
Nhớ những ngày ta nồng ấm bên nhau
Đông trở lạnh, Cha thân già ấp ủ
Hạ cháy nồng, Mẹ quạt suốt canh thâu .
Ta đã có những chuổi ngày hạnh phúc
Cũng có thời là cay đắng tối đen
Nỗi vất vả của buổi đầu mất nước
Đến quảng đời cùng lưu lạc lênh đênh
Con và Mẹ đều chung một nỗi nhớ
Cùng thương đau một nỗi mất quê nhà
Những đêm lạnh hắt hiu đời viễn xứ
Mãi nhớ hoài nơi ấy bóng Cha xa
Ngày Xuân mới Mẹ vẫn còn ngây dại
Nỗi buồn vui thuở ấy đã không còn
Con muốn níu thời gian trôi, dừng lại
Để mỗi ngày còn thấy Mẹ, bên con.
Lê Xuân Mỹ
San Jose, tháng tư 2020
( ĐS “ Bạn Cũ, Trường Xưa “, Đại Hội PCT Toàn Thế Giới Kỳ V, California 9 tháng 7 năm 2023 )