Rừng sâu vang tiếng dế kêu đêm
Trăng sáng xuyên cây rọi đến thềm
Vắng lạnh chùa khua chuông điểm tiếng
Một mình ngồi lặng ngắm mông mênh
Từng tia trăng sáng rung rinh rọi
Trên giòng suối nhỏ hững hờ trôi
Nước đến rồi đi đâu có biết
Trăng từ xa lắm đến đây chơi
Ta lấy que dài để khua trăng
Trăng chao huyễn thế vỡ tan tành
Nước yên trăng trở về nguyên ảnh
Rọi sáng bao la cõi thế trần
Ta vất cây đi để lắng yên
Nghe âm vang trỗi giữa rừng đêm
Thăm thẳm, bỗng trầm lan xa mãi
Hồn ta chìm lạc cõi vô biên
Từng mãng sương mù dật dờ bay
Làm cho xao động bóng trăng gầy
Dường như cam lộ ngư thiên rảy
Thấm mát châu thân tục lụy này
Trăng đã nhạt dần ngã bóng đi
Luyến lưu từ biệt nói năng gì
Có lẽ hẹn ta đêm mai gặp
Trăng và ta hai bạn cố tri
Một ngày nào đó hết nhân duyên
Trang vỡ tan như bọt dưới ghềnh
Áng trăng tắt mất đâu còn đến
Rọi sáng tìm ta lúc nửa đêm
Thân ta cũng vậy một mai này
Tứ đại vùi sâu bón cỏ cây
Còn gì đâu nữa mà bám víu
Hợp tan, tan hợp áng mây bay
04 – 07 – 1987
Tịnh Đức Tôn Thất Toản
( trong Tuyển Tập Thơ Văn Tịnh Đức )