Ngày xưa, em yêu bướm
Bằng con tim mộng mơ
Bướm theo em vào lớp
Tung tăng trong sân trường
Ngày xưa, anh yêu bướm
Bởi muốn được làm thơ
Bài thơ “ Con bướm vàng “
Là tình yêu em đó
Mái tóc dài vương vấn
Con bướm vàng ...thắt nơ
Làn môi em hồng phấn
Nụ hôn nào ước mơ ?
Anh ước mình là bướm
Trong năm ngón thần tiên
Bàn tay em dịu hiền
Nở đóa hoa thanh khiết
Rồi bướm vàng bay đi
Vườn xuân buồn mắt biếc
Cành mai vàng luyến tiếc
Hoa bướm lạc ngày xanh
Bướm vàng là tình anh
Hoa vàng duyên em đó
Trên dặm dài sương gió
Hoa bướm vẫn tìm nhau
Xưa...bướm vàng ước mơ
Câu chuyện tình huyền thoại
Nay...ngàn dặm tình hoài
Người xa người...thương nhớ !
Vườn xưa bướm lại về
Hoa xưa giữ vẹn thề
Đất trời còn hoa bướm
Sao lòng mình chia xa ?
Cám ơn đời cho ta
Đắng cay và mật ngọt
Cám ơn người yêu thơ
Tình thơ ...mãi thăng hoa.
Kỷ niệm lần đầu tiên gặp lại bạn cũ
Võ Văn Hoàng ( 02/3/2008 )
( * ) “Con bướm vàng “ của khóa 56-63 rất được nhiều bạn học để ý. Sau 50 năm xa cách, có hai người trong số những người bạn “ yêu bướm “ ấy đã ngồi tâm sự bên nhau trong một buổi tối họp mặt...Dịp hàn huyên đã gợi cảm cho bài thơ trên.
Trong “ nền văn chương “ của lứa học trò PCT 56-63 còn lưu truyền một giai thoại về ” con bướm vàng “ và đã in sâu hình bóng một giai nhân trong tâm hồn bạn bè cùng lứa.
( Giai phẩm “ Một Thời Cho Cả Một Đời “ của cựu học sinh PCT ĐN nk 1956 - 63 )