Tuyết đầu mùa đã mênh mang ngoài cửa
Những vết đau mùa tuyết cũ chưa lành
Buốt tận đất khô rưng rức trời xanh
Lá cúi mặt
Cây lắc đầu
Im ắng
Rơm rạ quê mình còn thơm mùi nắng
Em có về qua lối nhỏ không em ?
Giậu mồng tơi hoa tím ngát bên thềm
Bâng khuâng chạm vào mùa đông năm cũ
Thanh âm lặng
Tiếng nghẹn ngào tuyết vỡ
Như mơ hồ ray rứt sóng Thanh Ly
Từ rất xa chợt xao xuyến vọng về
Trong hoài niệm, giữa trái tim xa xứ
Lặng lẽ trang nghiêm nhớ thương trú ngụ
Bỗng thở dài trong góc khuất . Niềm riêng
Tuyết mênh mang buốt lạnh .
Biết đâu tìm
Ngày thơ ấu
Ơi, ngày xưa thơ ấu .
Võ Ngọc Long ( Phan Châu Trinh, 1957-64 )
( ĐS Đại Hộ Toàn Thế Giới Kỳ IV, California 1 tháng 7 năm 2018 )