em còn nhớ thành phố vui Đà Nẵng?
nhớ con đường Lê Lợi hiền khô ?
mưa chạng vạng có một người trầm lặng
đứng đợi ai chết cứng tự bao giờ
em đã nói, đã nói gì với gã
lời trái tim, tứ mã nan truy
lòng rách nát đâu dễ gì khâu vá
thơ như sông lặng lẽ biệt ly
tôi biết gã, tôi rất thân với gã
một hiền dân, một đại phú tình yêu
đời lộng lẫy không nhờ gì phép lạ
nhờ trái tim mãi mãi biết yêu
em lầm lỗi, gã cũng lầm lỗi
( đời vui thêm nhờ những lỗi lầm)
Kịp quay lại máng cỏ xưa , giếng cũ
Còn trách chi những kẻ hồi tâm ?
Cảm ơn nhé, những con đường Đà Nẵng
Cảm ơn em dung dị bình thường
Tin em biết : gã bây giờ vẫn bảnh
Vẫn đều đều vun quén yêu thương
Luân Hoán
( “ ĐS Kỷ niệm Trường Xưa, đại hội PCT toàn thế giới kỳ I,ngày 5 tháng7 năm 2009 Santa Ana , CA” )