em vào đệ thất Phan Thanh Giản
ta lên đệ ngũ Phan Châu Trinh
đi về chung ngã nên quen mặt
cùng liếc thầm nhau cùng lặng thinh
thăm dò sát nút nên ta biết
em có người anh cùng trạc tuổi
tuy học khác trường nhưng đồng lớp
tìm cách làm quen lần đến nhà
bở ngỡ đôi lần rồi thân mật
giả đò chăm học giả đò ngoan
mẹ em khuyến khích “ con hiền quá
gắng kèm cho em nó đàng hoàng “
đã nhiều lần giả vờ ngã bệnh
năn nỉ em chép hộ giảng văn
chữ em tròn trịa như hạt gạo
đều đặn như là những vết răng
đã có lúc cố tình quên sách
kẹp đôi câu lộng lẫy hơn thơ
nhớ con cá thương con chim vớ vẩn
hồn như sông bát ngát dạt dào
có nhiều lúc nhiều khi lẩm cẩm
ngồi bên nhau chẳng biết nói chi
khen tờ giấy cái bàn cây thước
môi vẩn vơ ngậm mũi bút chì
yêu như thế, yêu nhau như thế
tình đậm đà mực tím mực xanh
tưởng chết được nếu mà xa cách
ai có ngờ buồn chỉ loanh quanh
buồn loanh quanh độ năm ba phút
năm ba phút dài hết cả thanh xuân
em nghe nói đã vượt biên qua Úc
chắc chẳng khi nào nhớ dại lung tung ?
Luân Hoán
( ĐS Kỷ Niệm 50 năm thành lập Trường PCT, Đà Nẵng
California 11,2002 )