Đời sắp tàn thu rồi đó em
Lòng nghe kỷ niệm vẫn êm đềm
Nơi đây rực rỡ lên màu nắng
Chẳng giống quê mình gió dịu êm
Chẳng phải lưu đày nhưng vẫn nhớ
Nhớ trái tim hồng lúc ngây thơ
Nhớ thuở học trò, tuổi dại khờ
Cuộc đời hoa mộng, tựa bài thơ
Có những trang đời màu sáng tối
Tháng ngày lặng lẽ hững hờ trôi
Soi gương đầu đã hai thứ tóc
Lá úa vàng rơi khắp phương trời
Đời đã sang thu rồi đó ta
Sợi thương sợi nhớ, cũng nhạt nhoà
Ngồi đây viết lại câu chuyện cũ
Về những ân tình đã quá xa
Mấy mãnh tình xưa như cánh hoa
Cuộn bay trong gió, mắt lệ nhoà
Thời gian rồi sẽ về cát bụi
Đừng khóc dở dang, chuyện đã qua
Rồi mãi đi về ôm niềm nhớ
Con tim thổn thức đến bao giờ ?
Tình sử đường xưa quay tìm lại
Bỗng dưng lòng chợt thấy bơ vơ
Đời sắp tàn thu thật thế sao ?
Tình yêu cách biệt tự năm nào
Người xưa nếu có còn duyên gặp
Thì cũng chỉ là giấc chiêm bao
Người ơi nếu gặp sao bỡ ngỡ ?
Chiêm bao có nguyên vẹn bao giờ
Rồi đây sương khói mờ nhân ảnh
Chuyện tình trở lại bến hoang sơ
Tuấn Nguyễn
( “ Trường Xưa 3, Kỷ yếu cựu học sinh Phan Châu Trinh,ĐN nk 1956-1963, Đà Nẵng 2020 )