Rồi một ngày anh bỗng biến đi
Tách tạch toành toanh chẳng còn gì
Chẳng bóng chẳng hình chẳng hơi tiếng
Tất cả tan vào cõi vô vi
Vạn nẻo trần gian vẫn nở hoa
Vẫn tưng bừng yến hót oanh ca
Phấn son vẫn rộn phấn son ấy
Em vẫn thướt tha với lụa là
Những con đường anh đã đi qua
Vẫn gió lao xao buổi chiều tà
Nơi quán cà phê bên góc phố
Câu chuyện anh em vẫn đậm đà
Còn đó ngôi trường anh đã yêu
Một đời tha thiết biết bao nhiêu
Hàng cây sao vẫn đong đưa lá
Thềm đá hành lang chói nắng chiều
Trong cõi mung lung của tận cùng
Hồn anh như buốt giá tê đông
Tan theo từng giọt phù du chảy
Chợt thấy cô đơn đến não nùng
Lạnh buốt từ chân tới kẻ tô
Mong manh như một ánh sao mờ
Anh theo con sóng trầm luân ấy
Mây cuốn sương giăng nỗi dật dờ
Nấm mộ hắt hiu ngọn cỏ vàng
Hương tàn khói lạnh ánh trăng loang
Anh nằm thao thức cùng giun dế
Bỏ hết muộn phiền ở thế gian !
Trần Hoan Trinh