Thương nỗi nhớ đem chia làm hai nửa
Nửa chiều quê nao nức đợi Xuân về
Nửa trời tây sương buông lòng buốt giá
Đêm tần ngần tiếng nhạc gió lê thê
Mây bay mãi cuối chân trời mất hút
Trái tim quê đâu dễ thốt nên lời
Đôi vạt nắng chắc theo mùa đã tới
Vẽ vời chi khói Tết thả lưng đồi
Đem trí tưởng khơi tàn tro xó bếp
Mẹ lưng còng thui thủi đống rơm khô
Cánh cửa mọt rung mình kêu cót két
Nến trầm hương ngan ngát khói bàn thờ
Ngày tháng cũ lăn vòng bao tuổi nhớ
Nhập nhòe trong ký ức nỗi bâng khuâng
Khều chút lửa cho lòng thêm ấm áp
Gió đâu về hoa gạo rụng đầy sân
Cánh đồng chiêm cựa mình nghe sột soạt
Hạt mầm kêu tí tách đợi mưa về
Sau phân nứa mẹ nhìn đêm lặng lẽ
Gió xuân về dào dạt thổi ven đê
Tối ba mươi cháy lòng tôi cơn khát
Bến bờ xa lất phất hạt mưa rơi
Nửa trời tây vầng trăng gầy hao khuyết
Nửa chiều quê da diết mãi một đời
Vương Ngọc Long
( Trích thi phẩm “ Cho Nhau Mùa Xuân “ 2, 2002 )