Đi qua cuộc sống như hờ hững
Sương gió chiều tàn áo mỏng manh
Ghé quán đêm mưa tìm lửa ấm
Rồi mai lại xuống bến sông xanh
Dòng sông xuôi mãi nhìn trăng nước
Vạn bến trăm đò, ghé lại đi
Lữ khách hồn như cơn gió lạ
Vờn tay vỗ sóng, khép vành mi.
Đã tự bao giờ người cất bước
Đường xa mê mải nghiệp duyên chờ
Mất - còn - vui - khổ, cười như huyễn
Bước bước đi về, gió thoảng thơ...
Lê Thị Bạch Nga
(“ Để Lại Cho Vui “ , Montreal – Canada, 2011 )