Thơ: Kim Thành
Còn đâu nữa những giờ chờ lên lớp
Tiếng trống dồn rộn rã giục hồn ta
Mắt nhìn gần nhưng lại thấy thật xa
Bởi trí tưởng len qua từng cửa lớp
Còn đâu nữa sách thơm màu hạ trắng
Nắng hanh vàng ôm ấp lụa Hà Đông
Giọng vang vang thong thả nhã tơ tằm
Đem mộng ước ươm mầm non hy vọng
Cô giáo trẻ ngày xưa là tôi đó
Bỏ dòng sông thơ mộng tuổi học trò
Sân khấu hội trường tiếng gọi líu lo
Làm người lớn băng đèo về xứ Quảng
Mây lãng đãng trôi theo cùng năm tháng
Mái tóc dài gởi lại đất Thần Kinh
Đại học hẹn hò giờ cũng làm thinh
Không níu được bước chân đời chấm phá
Tóc ngắn giày cao phấn hồng tô má
Tôi vào đời vội vã chút hư hao
Nghe xôn xao chim vỡ tổ gọi đàn
Hồn mở rộng tình xanh như lá thắm
Thương thương lắm bảng đen mờ bụi phấn
Mắt thơ ngây ẩn hiện bóng Thiên thần
Bỡ ngỡ, đợi chờ, nghịch ngợm, vu vơ
Là tất cả bài ca dao một thuở
Những học trò tôi bây giờ bên nớ
Có mơ về tình tự đã xa bay
Có cùng trăng khơi giấc mộng vơi đầy
Hòng kỷ niệm thăng hoa đời viễn xứ
Ngày trở lại quê hương buồn tư lự
Cây phượng hồng đợi gió đứng chơ vơ
Thật hay mơ sao ta thấy hững hờ
Niềm thông cảm sao chừng như chẳng có
Cô giáo trẻ ngày xưa là tôi đó
“Phấn trắng bảng đen in dấu một đời
Kim Thành
April/2006
TDT chuyển đến