Và cây xanh ngói đỏ sân trường
Vẫn ám ảnh ta nửa đời còn lại
Bởi tha thiết nên còn thương nhớ mãi
Lòng vấn vương nên hồn cứ bâng khuâng
Giữa đêm nằm thấy nắng hạ trên sân
Trong giấc ngủ tưởng mình bên bục giảng
Trước mắt mờ bụi phấn bay lãng đãng
Và bên tai thoang thoảng tiếng trả bài
Chiều lang thang vẫn dừng bước cổng ngoài
Đứng ngơ ngẩn nhìn vào hành lang vắng
Giữa phố đông tìm hoài áo trắng
Thấy đâu đây ánh mắt học trò
Ngày tựu trường tiếng trống vọng hư vô
Cũng náo nức như mình còn đứng lớp
Đã biết đó nghề nghiệp này đen bạc
Sao lòng mong muối mặn gừng cay
Cả cuộc đời ai biết có hôm nay
Làm khách lạ giữa ngôi trường thân thiết
Ôi kỷ niệm một thời em mắt biếc
Ôi ân tình một thuở tóc ta xanh
Hỡi trường xưa còn ai nhớ ta không
Mà trơ trọi một mình bên thềm cũ
Bốn mươi năm cây đã thành cổ thụ
Nên hồn nghe hoang phế không ngờ
Ta trở về tìm lại chút hương xưa
Chỉ thấy nắng cuối sân trường run rẩy
Chỉ thấy lá trên hàng cây gọi vẫy
Và bên ta tiếng bàn ghế ngậm ngùi
Thấy đời mình bến đợi buồn thiu ...
Trần Hoan Trinh, 2002