Có tiếng vọng lòng ta từ thuở ấy
Dĩ vãng về tựa thoáng băng cay
Có những đêm dài thao thức nhớ
Bóng cũ đâu đây thấp thoáng đầy
Dấu ân tình dịu ngọt trái tim ta
Ôi nhung nhớ ! ôi hồn thơm băng phiến
Tuổi thơ vàng bỡ ngỡ áng mây xa
Phan Châu Trinh ! Chim hót rộn sân trường
Dưới hàng me rực rỡ nắng yêu thương
Đường em đi phượng đầy hoa thắm đỏ
Ngọn gió hiền ru giấc mộng tơ vương
Phan Châu Trinh, con đường xưa thân ái
Nắng tơ vàng, em thêu áo lụa màu
Trời trong xanh êm đềm qua kẽ lá
Mây vẫn hồng lưu luyến phút bên nhau
Phan Châu Trinh, reo thầm muôn nốt nhạc
Âm thanh tình xao xuyến bật lời ca
Em ngúng nguẩy, nguýt lườm nheo mắt háy
Bâng khuâng nào khe khẽ trút hồn ta
Phan Châu Trinh – em áo lụa kiêu sa
Trong vòng tay ấp ủ khối tình ngà
Em khép nép bài thơ nghiêng nón lá
Sóng mắt tình ngơ ngẩn giấc mơ xa
Sân trường đó ngày xưa em cắp sách
Tiếng em cười rào rạt nắng thủy tinh
Em lúng liếng, hoa cài đuôi tóc bím
Len lén nhìn, ai cứ mãi làm thinh
Ôi trường xưa ! Tiếng tên em thầm lắng
Gọi ta về như vệt nắng chiều hoang
Ôi hàng cây ! bên sân trường thanh vắng
Ôi xa lạ ! Con phố rộng thênh thang
Ôi hồn ta đó ! hồn ta lắng đọng
Chiếc lá sầu rơi nhẹ lối bâng khuâng
Lòng ta bỗng xôn xao hàng sóng nhỏ
Trũng hồn sâu theo nỗi nhớ triều dâng
Ta muốn nghe từng hơi thở trìu mến
Muốn nâng niu từng ngọn cỏ sân trường
Xin thăm hỏi bảng vôi và ghế trống
Để nghe lòng vang nhẹ tiếng thân thương
Ta đứng đó chôn nỗi buồn câm nín
Giọt mưa chiều ướt sũng thấm hồn đau
Trời xanh xao u trầm khung ký ức
Phan Châu Trinh ! Giờ nầy em ở đâu ?
Sân trường đó xin hẹn ngày trở lại
Chút quỳnh hương xin giữ hộ trong tay
Trên băng ghế , bài thơ còn dang dở
Đợi ta về , vuốt nhẹ tóc em bay ...
Vương Ngọc Long
( “ ĐS Kỷ niệm 55 thành lập Trung Học Phan Châu Trinh ,Đà Nẵng. Hải ngoại 2007 ” )