Mình về giũ áo mưa bay
Bỗng dưng nước mắt ngang mày lạ chưa
Phải mùa thu cũ đong đưa
Phải tình yêu cũ bây giờ hồi sinh
Nghe lòng như sóng lênh đênh
Nghe hồn như biển âm thầm gọi sông
Phải mình đã phụ nhau không
Mà mười năm đó bềnh bồng hai nơi
Em về xoã tóc trêu ngươi
Tôi khăn gói rủ mây trời lang thang
Ngỡ quên đi chuyện bèo tan
Chợt chiều nay lại bàng hoàng ngẩn ngơ
Mai về phố cũ trường xưa
Đền em năm tháng đợi chờ đã qua
Mai về mặc áo thêu hoa
Đền em tất cả trời xa trời gần
Thôi đành xóa hết phong trần
Ngắm hoa rơi rụng trắng sân miệt mài
Tóc mai sợi ngắn sợi dài
Mai về phấn điểm hương cài cho nhau
Trăm năm nước chảy qua cầu
Mai về cởi áo cho nhau cuộc đời
Trần Hoan Trinh
( “ Bỏ Trường Mà Đi “ thơ Trần Hoan Trinh, Trò Xưa xuất bản tại Hoa Kỳ, 2002 )