Bằng bước nai con, hồn bướm rừng
Gặp mình tôi bỗng thấy mùa xuân
Mình qua tôi cúi đầu không nói
Để nhớ len vào buồn mênh mông
Tôi thương mình từ thuở chưa quen
Những buổi mình đi học vội vàng
Đôi mắt mình bay theo gió thổi
Bay vào giấc mộng tôi từng đêm
Lớp học tường xanh đen sóng tóc
Ngoài thềm nắng giỡn lá bâng quơ
Mình nhìn phấn trắng bay vào mắt
Tôi thấy thương mình đến ngẩn ngơ
Tôi đến thăm mình tựa chiêm bao
Mình cười sóng mắt vỡ trăng sao
Ngoài hoa soan tím thơm như mộng
Mình nói lời hoa gấm ngọt ngào
Mình kể chuyện ngày xưa ấu thơ
Nỗi buồn những buổi nắng lưa thưa
Những đêm quỳ gối bên chân Mẹ
Tiếng nguyện cầu run trong tiếng mưa
Tôi cũng buồn giăng cả tuổi xanh
Những tình yêu bọt sóng tan tành
Gặp mình áo trắng về qua ngõ
Tôi thấy thương yêu đến đoạn đành
Tôi thấy ước mơ đến nghẹn ngào
Tay mình mười ngón thẹn đan nhau
Bao giờ tôi nắm bàn tay ấy
Để cả trần gian ngập nắng đào
Mình tiễn tôi về đêm đã khuya
Bên thềm hoa rụng xuống như mưa
Mắt mình lóng lánh trời sao mộng
Ôm ấp tôi trên suốt nẻo về.
Trần Hoan Trinh
( “ Bỏ Trường Mà Đi “ Thơ Trần Hoan Trinh, Trò Xưa xuất bản tại Hoa Ky 2002 )