Tặng các em học sinh cũ của tôi
*******
Cả một đời anh ở nơi đây
Nhớ từng ngọn cây, thương từng ngọn cỏ
Kỷ niệm trên mỗi mét vuông bé nhỏ
Thân thiết từng viên sỏi đá trên sân
Đã mấy mùa xuân hạ thu đông
Đã mấy phen năm cùng tháng tận
Lòng ngậm ngùi thương từng viên phấn vụn
Hồn bâng khuâng theo từng tiếng trả bài
Nắng sớm mưa trưa cạm cụi miệt mài
Chưa hề một lần xa rời bục giảng
Đã nhiều khi ngẩn ngơ trước bảng
Buồn vui theo từng ánh mắt học trò
Thông cảm, giận hờn, chia xẻ ước mơ
Cứ ưu tư trên mỗi hàng điểm số
Lớp đến lớp đi lớp về lớp ở
Thấy đời mình như chuyến đò ngang
Đứng một mình trên hun hút hành lang
Theo dõi âm thầm cuộc đời thay đổi
Đứa bại đứa thành đứa vinh đứa khổ
Nghe mênh mông biển rộng sông dài
Thấy cầu thang càng ngày càng cao
Thấy tóc mình càng ngày càng bạc
Thấy nhân tình như dần phai nhạt
Vẫn thầm mong học trò có đứa trở về
Nhìn lại thầy một thuở xa xưa
Thăm lại trường một thời thơ dại
Nhiều lúc bàng hoàng trống trường đã bãi
Trên đường về nhớ nhớ muôn phương
Có ít khi vui nhưng lại lắm khi buồn...
Ôi ngôi trường một thuở thân thương
Chiều hôm nay ta thấy mình hóa đá
Đứng ngơ ngẩn giữa sân trường lá đổ
Mặc tóc trắng bay trong nắng gió chiều hè
Thấy hồn mình sương phủ mây che...
Trần Hoan Trinh
( ĐS kỷ niệm 50năm thành lập Trung học Phan Châu Trinh Đà Nẵng. 29 tháng 11 năm 2002 , Little Saigon, Hoa Kỳ )