Trời một thuở bỗng mềm như áo lụa
Anh buồn nghe những bước lạc qua đời
Em hững hờ như từng phiến đá mây trôi
Ôi áo lụa một thời anh yêu dấu
Đêm anh ngủ nghe sầu lên nung nấu
Aó lụa vàng năm trước đã về đâu
Hay trăm năm như nước vỗ chân cầu
Em cuốn hút theo chuỗi ngày thơ dại
Làm sao giữ được thời gian ở lại
Cho anh còn nói kịp tiếng yêu em
Để anh hôn lên những nụ môi mềm
Vào da thịt em, sau làn áo lụa.
Mai Rạng
( “ Kỷ niệm 55 năm thành lập Trung học PCT Đà Nẵng, Hải ngoại 2007 “ )