“...Trong tâm thức của người học trò truyền thống, nhất là học trò PCT, thì vẫn lúc nào cũng gần gủi quyến luyến cô thầy như tảng đá với hàng ngàn lớp sóng mạnh. Kính xin gởi đến quí thầy cô PCT bài thơ :
Sóng vỗ mãi đá hao gầy xao xác
Mùa xuân qua từng sợi lúc canh tàn !
Thầy thân thương có bao giờ mong đợi :
Carnot hiền trở lại mái trường xưa ?
Kiếp con tằm thầy nhả mãi mối tơ
Rất óng ả, lụa Hà Đông may áo
Không duyên tơ sao có “ tình lụa trắng “
Người Nguyên Sa đâu viết được bài thơ ?
Thầy có thấy trùng khơi muôn sóng bạc
Đổ xô về ôm ấp tảng đá yêu
Không có đá làm sao sóng vỗ mạnh
Mà năm xưa nước đổ sóng thét gầm ?
Sá gì lớp rong rêu ngang ngược bám
Sóng xuân về vùi, dập, lấp mà thôi
Đá vẫn đứng làm tròn thiên chức lớn,
Đêm vui cùng tinh tú tận trời cao
Rong còn bám , ngàn ngàn con sóng mạnh
Tiến vào bờ đâu phải sóng ra đi.
Tình đá sóng vạn đời không đong được,
Năm tháng về đá vẫn mãi kính yêu...
Lam Hà
California, USA tháng 7,2018
Ngày Phan Châu Trinh toàn thế giới họp mặt
( ĐS Đại Hội cựu học sinh PCT toàn thế giới Kỳ IV, California 1 tháng 7 năm 2018 )