Nhớ

Star InactiveStar InactiveStar InactiveStar InactiveStar Inactive
 

Nho PCT NgayXua 1960sR

Sáu mươi năm qua vèo như “ bóng câu qua cửa “ ! Phan Châu Trinh – tên nhà cách mạng chính trị là tên trường thân yêu của tôi.

Năm 1956 tôi ở Sài Gòn ra Đà Nẵng học đệ thất trường Phan Tây Hồ. Đến niên khoá 1957-1958 tôi được tuyển vào Đệ lục trường Phan Châu Trinh. Lúc đó hãnh diện vô cùng vì mình là học sinh giỏi mới vào trường ngang xương như vậy. Được xếp vào lớp  6.4 ( Đệ lục 4 ), thầy Thố là giáo sư hướng dẫn. Khôi “ cán vá “ làm trưởng lớp .( Tiếc rằng khi biết bạn ở  Nha Trang thì lại   nghe tin bạn đã mất ).

Lên Đệ ngũ, chia lớp theo sinh ngữ chính Anh, hoặc Pháp. Tôi được xếp vào Ngũ 4, lúc này Cô Quỳnh là giáo sư hướng dẫn. Ngọc “ lạc” làm trưởng lớp. Niên khóa 1958-1959, ngoài học vấn  tôi được cô Lê Khắc Ngọc Quỳnh  ưu ái tôi  về văn học và phát hiện tôi có năng khiếu ca hát, diễn kịch. Tôi được cô nhớ đến nổi , tôi chỉ học cô một năm học sau đó ra Huế học, mà mãi đến  năm 1982 ( 23 năm sau đó ) cô vẫn nhận ra tôi. Tình thầy trò thật đẹp.

Năm 1957-1958-1959 tôi học ở Phan Châu Trinh hai niên khóa, rồi vì hoàn cảnh phải ra Huế học Quốc Học, rồi đi mãi không về Đà Nẵng, thế mà hình ảnh những người bạn học vẫn luôn luôn hiện hữu  trong tôi. Cho đến bây giờ đã trải qua gần 60 năm , tôi vẫn chẳng có thêm người bạn nào khác để thân, để nhớ như các bạn hồi thời đó.

Bạn tôi ngày đó không phân biệt nam, nữ. Ai mà “ ghép đôi ” tôi với ai là tôi chửi, tôi đòi đánh. Tôi không có một cuộc tình với các bạn học của tôi. Không phải tôi tốt lành gì đâu ! Tôi cũng lãng mạng, bay bướm, tình tứ, đào hoa...Nhưng không hiểu sao tôi lại không có người yêu là học sinh Phan Châu Trinh, dù nhiều bạn nữ rất đẹp, rất dễ thương.

Cám ơn các bạn bên trời xa, nhất là Phương Nga ,đã cùng anh em  khóa 1956-1963 tổ chức một buổi họp mặt du lịch ôn cố tri tân với nhau ở Đà Nẵng. Tôi xa Đà Nẵng quá lâu nên nhiều lắm cũng chỉ nhớ được khoảng 100 bạn. Phải phục Phạm Ngọc Lâm nhớ cả 200 bạn, với đầy đủ chi tiết lý lịch thân nhân các bạn khoá mình khắp thế giới. Nhờ vậy mà bạn Lâm xứng đáng thay mặt khóa mình họp tại Mỹ  02 lần. Và cũng thật tiếc, Lâm hiện bận liên lạc với các bạn ở bên kia cõi ta bà, làm đại diện khóa đã 03 năm qua.

Ở Đà Nẵng có Hội cùng khóa và Sài Gòn cũng có. Tất cả chúng ta đều quẳng hết lo âu, địa vị, thân thế... Thường xuyên gặp nhau để được gọi tao, mày. Những năm lăn lộn với đời phải mang mặt nạ cho phù hợp với vai trò mình phải diễn trên “ sân khấu Đời “ Khi gặp nhau vứt bỏ cái mặt nạ đó, trở về cái thằng, cái con, như dưới mái trường Phan Châu Trinh ngày nào. Vui !

Bây giờ thời gian tuổi tác, khoảng cách địa lý và hoàn cảnh sống, chúng ta không dễ gặp nhau. Nhưng hãy đừng xa mặt cách lòng. Hãy yêu thương nhau như ta đã yêu thương nhau ngày nào. Không chút tư lợi, tình cảm riêng tư. Đúng nghĩa BẠN.

Các bạn ơi, nếu ai gặp và nhớ Kim Long hãy cứ vui cười thì bạn sẽ trẻ mãi không già dù hàm răng không còn chiếc nào. Nếu bạn không gặp Kim Long, không nhớ Kim Long thì cũng vui lên. Vì nhờ không nhớ Kim Long mà các bạn có khoảng trống để nhớ đến và gặp các bạn khác cùng khóa của trường Phan Châu Trinh chúng ta.

Sài Gòn, ngày 05/6/2017

Nguyễn  Kim Long

( “ Trường Xưa 2 ,kỷ yếu cựu học sinh PCT nk  1956-1963  )