Anh trở về đứng bên tượng đồng
Ngẩn ngơ nhìn hoa phợng rụng trên sân
Cơn gió vô tình rung cây động lá
Cuốn hồn anh vào tận hư không
Năm tháng ấy đã xa mù tít tắp
Ân tình kia cũng bèo giạt mây trôi
Chỉ còn lại trên môi mình vị đắng
Nỗi cô đơn như vây phủ quanh đời
Ngày trở lại tìm thời gian đã mất
Bỗng xót xa bên lớp học không người
Aó trắng bay một thời thân thiết nhất
Cũng mịt mùng không một dáng tăm hơi
Anh vẫn còn đây bao điều muốn nói
Với trường xưa , với lớp cũ học trò
Thương mến đó nghìn trùng xa lắc
Nên cũng đành ngậm miệng im xo
Thôi một thuở đã trở thành quá khứ
Và một thời là kỷ niệm trăm năm
Ngồi ghé lại bên góc bàn bụi phủ
Trên má mình hai giọt lệ lăn nhanh
Trần Hoan Trinh
Đà Nẵng , 2002