Trung Học Phan Châu Trinh

Star InactiveStar InactiveStar InactiveStar InactiveStar Inactive

 

LeCaoQuy PCTR2Dầu tôi đã rời trường Phan Châu Trinh trên 40 năm , hai phần ba đời người, kỷ niệm dường như đã chôn vùi trong quá khứ. Nhưng mỗi khi có dịp thăm ngôi trường cũ hay gặp lại những người thân thương đâu đó ...kỷ niệm được gợi nhớ như vẫn còn nguyên vẹn .

Muà Hè năm 2001, tôi về thăm trường  và được ông Lê Phú Kỳ, Hiệu trưởng đương nhiệm , mời dự lễ tổng kết năm học và phát thưởng. Trong thời gian năm mươi năm qua, thầy Lê Phú Kỳ là cựu học sinh Phan Châu Trinh thứ hai đã về nắm giữ chức vụ Hiệu trưởng  Phan Châu Trinh . Tôi chúc mừng tân Hiệu trưởng và phải nói rằng đây là vinh dự của trường.

Trong ánh nắng chan hoà của một ngày hè, tôi ngồi nhìn các cháu nam nữ học sinh xếp hàng từng lớp đứng trước sân trường mà như nhìn thấy lại chính mình bốn mươi năm trước ! Tôi thì thầm  : “Nắng ở đây vẫn là nắng ngày xưa và linh hồn tôi vẫn là linh hồn tôi năm trước...” ( Đinh Hùng ? ).

“ Mới ngày nào ...mới ngày nào ...” thầy trò bạn bè cũ gặp nhau hàn huyên bằng những câu nói đồng cảm quen thuộc, nghe như xa xôi mà thật gần gủi thân thương . Tôi nghĩ rằng kỷ niệm tuổi thiên –đàng- học- trò của chúng tôi làm sao có thể quên được ! Gần đây, nhân nghe đĩa nhạc “ Mơ Ước Kỷ Niệm Xưa “ với câu hát “ Nếu có ước muốn trong cuộc đời này , hãy nhớ ước muốn thời gian trở lại...” ,dường như tôi bắt gặp một âm điệu vang lên từ tâm hồn và tôi muốn viết bài này .

“ Hồi tưởng “ một vài kỷ niệm vui buồn của thời học sinh Phan Châu Trinh tôi đã viết trong Kỷ yếu 45 năm. Mới đó, nay phải cọng thêm 5 năm nữa , để Phan Châu Trinh tròn nửa thế kỷ , không biết Phan Châu Trinh 60 năm, 70 năm ...anh em cùng thế hệ chúng tôi mấy người được trở về thăm ngôi trường cũ ? Hay tất cả chỉ là “ phù du cát bụi “ . Theo dòng thời gian của đời mình , tôi ghi lại một vài kỷ niệm đầy ấn tượng từ ngày rời Phan Châu Trinh .

Gặp lại thầy cũ

TDTangvaBanbe

Thầy Trần Đại Tăng , người đã gắn bó với Phan Châu Trinh 40 năm , có thể là người thầy mà tôi gặp nhiều nhất trong thời gian 35 năm tôi làm việc tại Đà Nẵng. Mỗi lần thăm thầy, thầy thường tặng tôi một bài thơ mang nhiều ý nghĩa . Tôi rất mến thầy, nhất là thơ của thầy với bút hiệu Trần Hoan Trinh từ năm 1958 , mà có thể thầy cũng mến tôi ? Bài thơ “ Giọt thiền “ thầy viết tặng tôi trong năm qua , thật khiêm tốn và “ rất dễ thương “ với mấy câu kết :

“...

Em một đời ăn mặn

Sao lòng trong như sương

Hồn nhiên và thánh thiện

Xin chỉ ta con đường ?”
ThayNguyenDangNgocR2

Với Thầy Nguyễn Đăng Ngọc, hơn 40 năm qua tôi chỉ gặp Thầy hai lần. Một lần ở Đà Nẵng và một lần tại thành phố San Diego ( California, Hoa Kỳ ). Hai lần gặp thầy đều là tình cờ và do cơ may cả. Số là , ít lâu sau khi chúng tôi từ giả Phan Châu Trinh thì thầy Nguyễn Đâng Ngọc cũng đổi đi nơi khác. Thầy Ngọc có một ngôi nhà riêng tại đường Thống Nhất (nay là đường Lê Duẫn ), TP Đà Nẵng. Khi tôi về làm việc tại Đà Nẵng, cũng tại đường Thống Nhất, sau một giờ làm việc kỷ luật “ những em xếp hạng thứ ba sau quỷ và ma “ tôi bực bội và mệt mỏi rời văn phòng đi tản bộ về nhà riêng. Bất chợt tôi gặp thầy Ngọc, cũng với nét mặt đăm chiêu như ngày nào đi bộ trên đường phố. Thầy trò gặp nhau buồn vui lẫn lộn sau những tháng năm xa cách. Tôi mời thầy quay lại văn phòng của tôi hàn huyên đôi điều, rồi thầy chào từ giả. Ba mươi năm sau, lại tình cờ, nhờ một người bạn cho tôi biết địa chỉ và số điện thoại của thầy, tôi đưa cháu Lê  Cao Hiển , người con út của tôi đang du học tại Hoa Kỳ, đến trình diện và hầu thăm thầy tại thành phố San Diego. Thầy trò gặp nhau nghẹn ngào không nói nên lời. Thầy Cô Ngọc mời cha con tôi ăn cơm tối với những món ăn đặc biệt Huế. Chúng tôi nói chuyện đến hơn 12 giờ khuya. Con tôi yên lặng ngồi nghe hai thầy trò nói chuyện, tỏ vẻ kính phục và ngạc nhiên lắm. Thầy lái xe đưa chúng tôi về nhà trọ.

Sáng hôm sau, nhằm Chúa nhật, tại San Diego trước những người bạn, tôi trân trọng giới thiệu về người thầy 40  năm trước. Ai nấy nhìn thầy với lòng tôn kính, còn tôi cảm thấy sung sướng vô cùng . Tôi trình bày ý nghĩa “ Ngày Hiến chương Nhà giáo của Việt Nam “ . Những người Mỹ rất ngạc nhiên và sau đó họ vây quanh hỏi tôi nhiều điều về phong tục lễ giáo Việt Nam.

NguyenHuuCuongR
Chào từ giả thầy, tôi quay lại Orange County gặp giáo sư Tiến sĩ  Nguyễn Hữu Cương, Viện trưởng Viện Thần học liên hiệp California ( Union College of California ). Anh Cương thân mật tiếp tôi tại văn phòng Viện trưởng. Chúng tôi đàm thoại với nhau nhiều chuyện, vì cùng vừa là cựu học sinh Phan Châu Trinh ngày xưa. Tôi nói : “ Tôi vừa thăm Thầy Nguyễn Đăng Ngọc “. Anh Cương nhíu mắt ngạc nhiên trong đôi kính cận dày cộm, hỏi tôi nhiều chuyện về trường Phan Châu Trinh .

Và bạn xưa

Bạn học cũ thì nhiều , nhưng không phải dễ gặp nhau và khi gặp nhau không phải bao giờ cũng thấy toàn điều tốt đẹp ! Mỗi người có một hoàn cảnh riêng, một hướng đi riêng ...Cũng có lắm chuyện éo le phủ phàng giữa dòng đời khi phải gặp  vài người bạn cũ ! Nhưng tôi không muốn ghi lại điều đó, vì ngại đau lòng !

Có thể nói người bạn cùng lớp đã tìm thăm tôi sớm nhất là bác sĩ Bửu Quang. Trong một lễ Giáng Sinh , anh đến dự lễ và thăm tôi. Tôi vui mừng mượn một chiếc “ xe đò cọc cạch “ , cùng tự lái xe đưa gia đình và anh đi chơi cho đến quá nửa đêm . Kỷ niệm thật khó quên, nhưng chỉ được một lần , rồi từ đó tôi chưa bao giờ gặp lại anh, mặc dầu tôi đã cố gắng hỏi thăm nhiều người, nhưng chẳng một ai biết anh hiện đang ở đâu. Anh Quang với tôi có nhiều đồng cảm. Chúng tôi thích thơ Thanh Tịnh, Lưu Trọng Lư , có lẽ vì chúng tôi cùng tâm trạng của những người mồ côi , mất mẹ sớm  ?

Vào một buổi chiều cuối năm 1974 , bằng tình cảm bạn học Phan Châu Trinh, bác sĩ Nguyễn Tăng Miên đã đích thân lái xe đến nhà riêng tôi. Anh tìm tôi để bàn chuyện  Ái hữu cựu học sinh Phan Châu Trinh giữa những ngày chiến tranh đang ác liệt. Sau đó, một số anh chị em chúng tôi gặp nhau tại sân trường. Chỉ một lần, rồi mỗi người một ngả ...

Cuộc hội ngộ không ngờ

Có lẽ còn nhiều bạn tôi đã gặp và chưa có thể viết hết trong bài này, xin tha lỗi, nhưng tôi không thể không nhắc lại một cuộc hội ngộ bất ngờ gần đây. Giáo sư tiến sĩ Phan Xuân Dũng nhân đọc tập Kỷ yếu kỷ niệm 45 năm thành lập trường, anh đã viết cho tôi một lá thư khá dài từ Pháp và nhờ trường Phan Châu Trinh chuyển ( vì anh không biết địa chỉ của tôi ). Lá thư đến trường sớm, nhưng có lẽ gần một năm sau, tình cờ thầy Trần Đại Tăng thấy nó và vui vẻ nhận chuyển đến tôi . Thầy Tăng biết Dũng và tôi học cùng lớp và thân nhau. Thật ra , năm 1995 lần đầu tiên đến Paris, tôi cũng đã cố gắng tìm thăm anh. Nhưng tại một thủ đô mênh mông hoa lệ như Paris biết đâu mà tìm . Khi nhận được thư của Dũng, có số e-mail, tôi sung sướng hồi âm ngay và chỉ trong mấy ngày thư qua thư lại, chúng tôi biết rõ gia đạo của nhau, kể cả hình ảnh vợ con của chúng tôi nữa. Chuyện đơn giản như thế mà phải mất 40 năm mới có thể thực hiện được  ! Thế rồi anh đã có dịp về thăm tôi. Chúng tôi đã gặp nhau “ mừng như bão táp “ !  Tôi lấy xe gắn máy chở Dũng chạy khắp các con đường mà bốn mươi năm trước chúng tôi thường đi . Khi chở Dũng qua cầu sông  Hàn, anh ngạc nhiên hỏi tôi nhiều điều về cây cầu mới “ nối liền bên ni bên nớ “ mà trước đây chúng tôi cảm thấy xa vời vợi . Bất chợt, Dũng nhắc đến anh Phan Chánh Dinh. Tôi cười và trả lời : “ Cụ ta đang làm quan to đấy “. Dũng nói : “ Quan to quan nhỏ không cần biết, chỉ biết chúng mình là bạn cũ nên cần gặp nhau để tâm sự “ . Thế rồi chúng tôi hẹn gặp nhau tại thành phố  Sài Gòn, nay là Hồ chí Minh. Chúng tôi mời thầy Trần Đại Tăng, người thầy của cả ba chúng tôi dùng cơm trưa taị nhà hàng , để nói chuyện. Nhìn thầy tóc đã bạc trắng  và cả ba chúng tôi tóc cũng đã hai màu tiêu muối ! Chiều hôm đó , ba chúng tôi ngồi trên tầng cao nhất của Trung tâm Thương mại Sài Gòn  uống cà phê, nhìn màn đêm buông xuống , thành phố rực sáng đẹp làm sao ! Ba người bạn, ba ngã đường riêng biệt, đã hội tụ trên quê hương . Ba chúng tôi nói năng hồn nhiên như thuở học trò. Một cuộc hội ngộ bất ngờ đã để lại trong chúng tôi ấn tượng khó phai mờ.                                   

                                                     o O o

Tôi không nhớ rõ một triết gia nào đã nói  : “ Mọi sự đời này đều thay đổi, chỉ có sự đổi thay là không bao giờ thay đổi “. Biết thế, nhưng ước gì giữa những cái mong manh của cuộc đời  chúng ta trân trọng giữ được tình thầy trò, nghĩa bầu bạn . Khi viết đến đây tôi lại nhận được ( qua e-mail ) một bài thơ dài do thầy Trần Đại Tăng tặng . Xin phép được trích một phần bài thơ của thầy để gởi đến những thế hệ học sinh đã rời Phan Châu Trinh :

“...Em có bao giờ nhớ lớp xưa không ?

Nhớ bạn, nhớ thầy, nhớ bàn, nhớ ghế,

Nhớ sớm mưa giăng , nhớ chiều nắng xế,

Nhớ sân trường áo lụa trắng bay bay

Có bao giờ em nhớ tay trong tay

Chạy nhảy tung tăng, nói cười ríu rít

Nhớ những bài thơ tình thắm thiết

Trên hành lang đứng viết tặng nhau...
 

Và thế đó một mối tình đầu...

Đành im lặng theo thời gian khép kín

Nhưng xa cách dẫu đầu sông, cuối biển

Tận đáy lòng họ vẫn nhớ đến nhau
 

...Mối tình học trò , nào có gì đâu

Nhưng bất tử và muôn năm vẫn mới

Gặp một lần nhưng một đời chờ đợi !

Và vấn vương cho đến phút tàn hơi !

Mối tinh học trò đẹp như ánh mặt trời “
 

Lê Cao Quý

( cựu học sinh PCT niên khóa 1956-1961 )

Đ.S 50 năm PCT – ĐN , 2002

Star InactiveStar InactiveStar InactiveStar InactiveStar Inactive

 ChandundPCT 01R

 

Anh trở về đứng bên tượng đồng

Ngẩn ngơ nhìn hoa phợng rụng trên sân

Cơn gió vô tình rung cây động lá

Cuốn hồn anh vào tận hư không

Năm tháng ấy đã xa mù tít tắp

Ân tình kia cũng bèo giạt mây trôi

Chỉ còn lại trên môi mình vị đắng

Nỗi cô đơn như vây phủ quanh đời

Ngày trở lại tìm thời gian đã mất

Bỗng xót xa bên lớp học không người

Aó trắng bay một thời thân thiết nhất

Cũng mịt mùng không một dáng tăm hơi

Anh vẫn còn đây bao điều muốn nói

Với trường xưa , với lớp cũ học trò

Thương mến đó nghìn trùng xa lắc

Nên cũng đành ngậm miệng im xo  

Thôi một thuở đã trở thành quá khứ

Và một thời là kỷ niệm trăm năm

Ngồi ghé lại bên góc bàn bụi phủ

Trên má mình hai giọt lệ lăn nhanh

PCT 4029R

Trần Hoan Trinh

Đà Nẵng , 2002

User Rating: 5 / 5

Star ActiveStar ActiveStar ActiveStar ActiveStar Active

 

Ngày 15-9-1952 đánh dấu “ bước ngoặc lịch sử “ đời tôi. Tôi dự buổi khai giảng sau khi cùng  45 nữ sinh, nam sinh trúng tuyển kỳ khảo hạch trước đó vài tuần. Ý tôi muốn nói về một sự thay đổi lớn – tôi được chuyển cấp , được rời làng Minh Hương thị xã Hội An, nơi chôn nhau cắt rốn, để ra học tại một thành phố lớn : đó là trường Trung Học đầu tiên tại Đà Nẵng kể từ sau năm 1946.

Tại ngôi trường nầy , tôi đã sống với vô vàn kỷ niệm kính yêu, thân thương , giữa thầy, giữa bạn , giữa sự thay đổi “ môi trường “ sinh họat học tập . Lúc đầu chúng tôi học nhờ tại một phòng học khiêm nhường ở cuối sân trường Nữ Tiểu học Đà Nẵng, kế cận với phòng làm việc của Ty Học chánh ,Đà Nẵng .

Đến niên học 1954 -1955,trường được chuyển về cơ sở mới  với danh xưng trường Trung học Phan Châu Trinh Đà Nẵng . ( Từ sau năm 1975 , trường được cải danh thành cấp 2,3 Phan Châu Trinh, trường cấp 3 Phan Châu Trinh rồi trường PTTH Phan Châu Trinh hiện nay ).

Nhưng dù qua chuyển dời địa điểm cũng như đổi thay tên gọi thì gốc gác cũng vẫn là ngôi trường được thành lập từ năm  1952 với mục đích trước sau cũng chỉ nhằm giáo dục đào tạo thế hệ chúng tôi cùng những thế hệ kế thừa trong tinh thần nâng cao dân trí, đáp ứng hoài vọng của nhà chí sĩ Phan Châu Trinh, một vĩ nhân của quê hương  Quảng Nam – Đà Nẵng, của dân tộc và Tổ quốc Việt Nam, để có những công dân tốt cho quê hương đất nước.

Sau buổi khai giảng và trải qua bốn năm học tại đây, chúng tôi được các ân sư, thầy và cô, hết lòng dạy dỗ, chẳng những bằng lý thuyết, bằng sách vở, nâng cao kiến văn mà còn tỏa ra từ bản chất , tư cách đạo đức của quí thầy, quí cô giáo, những bài học có giá trị nhân bản qua cung cách, thái độ, ý thức trách nhiệm của quí thầy, cô trong thiên chức giáo dục chúng tôi.

Tôi mang niềm hãnh diện và tự hào rằng, tôi đã được thọ giáo ở những bậc mô phạm đã và mãi mãi được xã hội kính trọng như quí thầy Nguyễn Lan, vị thầy cao niên nhất trong những thầy đã dạy tại trường , thầy Lê Hữu Khải, thầy Nguyễn Hữu Thứ nghiêm nghị và bao dung, cô Nguyễn Thị Hường nhân hậu...

HoiDongGiaoSuNam1954H

Đặc biệt có hai thầy tôi được may mắn gần gủi nhất , đó là thầy Trần Ngọc Quế, tôi hân hạnh được học bốn năm Việt Văn do thầy trực tiếp hướng dẫn ( thầy đến thay thầy Lê Hữu Khải vào giữa năm Đệ thất cho đến lúc tôi lên Đệ tứ  ) và thầy Bùi Tấn, tôi được thọ giáo hai năm do thầy dạy Toán .

Với thầy Bùi Tấn, tôi còn được học ở thầy tính điềm đạm khiêm tốn, một đức tính quả là khó tôi luyện .

Ngày tôi bước vào Đệ ngũ ( lớp Tám bây giờ ), do sự tín nhiệm của học sinh toàn trường, tôi đắc cử Hiệu đoàn trưởng trường Phan Châu Trinh, và anh Nho lớp Đệ tứ là Hiệu đoàn phó, tôi luôn luôn có liên hệ với Hội đồng trường, nhất là với thầy Hiệu trưởng Bùi Tấn .

Tôi còn nhớ rõ, có một hôm vì việc Hiệu đoàn, tôi đến xin ý kiến thầy . Sau khi giải quyết xong, thầy khẻ hỏi :

- “ Anh Hy ( thầy gọi học trò là anh là chị, chứ chưa bao giờ thầy gọi là con, là em. Đây là điều đặc biệt về cách xưng hô của thầy, đối với nam, nữ sinh, mặc dù thầy xứng tuổi cha mẹ ), ngày sau anh có muốn ra nghề dạy học không ?

Bữa đó, thật tình tôi chẳng phân vân gì trước câu hỏi của thầy, nên tôi thưa ngay :

- “ Thưa thầy, con yêu nghề dạy lắm. Hiện con vừa học nhưng vẫn vừa kèm các em ở lớp dưới tại nhà ...Con hướng việc học của con ngày nay sao cho khi ra đời đi dạy học thôi .

Thầy khẽ gật đầu, mĩm cười nhìn tôi bảo :

“ Làm nghề giáo khó lắm và có trách nhiệm nặng  lắm ...

- “ Thưa thầy, con thích làm nghề dạy học vì con cảm thấy con dạy kèm, các em con đứa nào cũng hiểu bài, làm bài tập được cả ...

Trầm ngâm giây lát, thầy nhìn tôi :

- “ Nếu thật sự anh chọn nghề giáo từ bây giờ...Mà tôi thấy anh cũng có thể thích hợp với nghề giáo vì anh học khá...Chừ mà nói thì quá sớm, nhưng cũng cho anh biết, nghề giáo phải nhẫn nại. Ông thầy phải đặt mình đúng vào vị trí thì dạy mới có kết quả. Đừng bao giờ bảo học trò ngu, học trò dốt không dạy được ! Mà chỉ có học trò chưa hiểu hết điều mình giảng – dĩ nhiên lý do chưa hiểu của học trò thì nhiều – nhưng ở trường hợp như thế, mình là thầy, mình phải tự vấn sự truyền đạt của mình đã đúng mức chưa ? Dạy mà học trò không hiểu thì thầy phải mang tiếng ngu, vì đó là cái nghề của mình mà ...

Chỉ trừ những học trò bị bịnh tâm thần mới không học được, còn bình thường thì chẳng có anh chị nào ngu cả...

Chẳng qua các anh chị đó nhác học, kém nhớ thành thử khó tiếp thu bài mới đâm ra dần dần mất căn bản, kém điểm, nản lòng, bỏ học...”

Thầy nói đến đây, một thoáng qua đầu tôi, hẳn là thầy Quế biết việc tôi mất nhiều thời gian dạy kèm để có chi phí ăn học, đã nói lại với thầy nên thầy mới góp ý, dạy bảo tôi như thế, chứ có bao giờ thầy rỗi để cho tôi bài học vô giá này ? ! Quả thật thầy đã quan tâm đến việc học của tôi.

Tôi bình tỉnh thưa với thầy :

- “ Thưa thầy, thầy nói thế có quá đáng chăng ? Chứ con thấy thầy kiên nhẫn hết sức, bằng cách này hay cách khác, cố gắng cho bọn con hiểu, vậy mà cũng có bạn không làm được bài...thì lỗi ở bạn...chỉ có bạn ngu...

-“ Anh chưa hiểu hết ý tôi. Có hiểu được vấn đề như thế thì lúc cầm phấn đứng trên bục giảng sẽ không gay gắt với những anh chị nào lúng túng, và mình phải có trách nhiệm gỡ cái lúng túng đó bằng những lời nhắc nhỡ nhẹ nhàng, ôn những gì anh chị ấy chưa nhớ hết, chứ mỗi tí quên, mỗi tí nạt nộ, gắt gỏng, la mắng ....thì các anh chị ấy mất tinh thần rối tung trong đầu , còn nhớ gì nổi  ! ...Sau này anh học sư phạm và vào nghề sẽ rõ điều này .

Những lời vàng ngọc của thầy, tôi khắc sâu tận tim óc và nó giúp tôi thành công ngay thuở ấy cũng như sau này .

Năm 1975, tình cờ tôi đi hớt tóc  tại con hẻm đường Lê Văn Duyệt nối dài, Sài Gòn ( nay là đường Cách mạng tháng 8,thành phố HCM ), tôi được gặp thầy và cô . Tôi cúi đầu chào thầy cô và thầy cô hỏi hoàn cảnh của tôi, hỏi thăm vợ con tôi mà thầy vẫn còn nhớ tên, tôi vô cùng xúc động . Kế đó , thầy quay lại bảo cô biếu tôi một số tiền  ! Thầy bảo :

-“ Tôi không ngờ anh ra nông nổi thế này, thôi anh hãy vui lòng cầm lấy chút ít lòng thành của chúng tôi gọi là. Anh nhắn với Thảo ( vợ tôi ), tôi gởi lời thăm và thăm các cháu. Cầu chúc sao gia đình anh sớm ổn định việc làm ăn ...

Thầy bắt tay tôi...tôi nghẹn ngào không nói thêm được gì, mặc cho nước mắt trào ra, ấp úng mấy lời cảm ơn thầy cô ...

Năm 1978 tôi trở lại Đà Nẵng đoàn tụ với gia đình thì vợ tôi cho biết thầy về dạy tại trường Phan Châu Trinh và có mấy lần đến nhà thăm, thế là tôi lập tức đi cùng nhà tôi đến tư thất của thầy nơi ngã tư đường Ba Đình và Nguyễn thị Minh Khai tìm thầy.

Bước vào nhà, vợ chồng tôi gặp thầy đứng trước bảng đen  chi chít những cột , những dòng chữ viết rất đẹp, đó là giáo án trong tháng do chính tay thầy viết .

Mừng mừng, tủi tủi, thầy tiếp tôi như tiếp đứa con lâu ngày trở lại nhà . Hàn huyên về những nổi trôi qua mấy năm tháng với hai hoàn cảnh khác nhau của thầy và trò. Tôi nhìn lên bảng nói điều thắc mắc mà tôi vừa nghĩ đến :

-“ Thưa thầy, đến như thầy mà cũng còn làm giáo án từng ngày, từng tuần ...thưa thầy ?

-“ Làm giáo án rất cần thiết chứ anh ! Vì đó là cách tự theo dõi mình lúc giảng dạy tốt nhất ...

-“ Thưa thầy, con những tưởng chương trình thầy dạy cả đời rồi, hẳn là thầy thuộc lòng, cần gì phải lập giáo án...con nghĩ, giáo án chỉ cần thiết cho các anh chị mới ra trường, để quen...chứ chừng vài năm thì thầy cô nào không thuộc giáo án ! ...

Thế là thầy từ tốn giải thích cho tôi rõ việc ích lợi lập giáo án một cách vui vẻ, như thêm một lần thầy dạy cho người học trò cũ đã từng học với thầy ! Sự thật, tôi cũng chưa kinh qua một lớp sư phạm nào !

Sau bữa gặp thầy lần này, gia đình thầy dọn vào Sài Gòn, tôi được may mắn gặp thầy mấy  lần, lần nào thầy cũng niềm nở và dạy bảo tôi những kinh nghiệm ở đời , làm người ...

Đau đớn thay  ! ngày 26-1-1995 tôi nhận được thông tin do bạn Hồ Hoàng Tuấn, bạn học cùng trường, đưa đến  : Thầy Bùi Tấn qua đời !  Tôi bàng hoàng chảy nước mắt khóc thầy . Thế là thầy Bùi Tấn kính yêu của trường Phan Châu Trinh Đà Nẵng ngày nào đã vĩnh viễn ra đi . Thầy Bùi Tấn, ân sư của hàng vạn học sinh Đà Nẵng, Huế không còn nữa !

Hồi ảnh !  Những ngày tôi chấm thi ( 1960-1961 ) ở trường Quốc Học ,Huế  hiện nhanh qua trí tôi  với những lời trân trọng của các thầy cô giáo cùng đi chấm thi như tôi, được thọ giáo thầy như tôi khi nhắc đến thầy Bùi Tấn rằng : “Thầy Bùi Tấn là người cha đạo đức, trầm tỉnh, là người thầy mẫu mực nghiêm túc “ . Lời so sánh này của các bạn xứng đáng tiêu biểu cho những môn sinh đã từng thọ giáo thầy để thay lời biết ơn thầy một cách chân thành nhất.

16g  ngày  26-1-1995 tôi và các anh chị được thầy dạy dỗ từ các niên khoá 1952-1953  và  1954-1955 đã giao tôi chấp bút khẩn điện vào khóc thầy và một bài thơ kính dâng lên hương hồn thầy :

Tin hung như sét ngang trời

Chúng con sửng sốt tơi bời ruột gan

Sao thầy nỡ chán trần gian

Ra đi thầy để muôn vàn tiếc thương

Từ khi cách biệt mái trường

Mang theo hình ảnh kính thương của thầy

Đau lòng “ chúng “ lắm thầy ơi

Thử hỏi thế nhân được mấy người  ?

Niết bàn thanh thản dạo rong chơi

Sử kinh thầy dạy lừng nhân thế

Giáo lý thầy khuyên hợp đạo trời

Ngự Lĩnh, Châu Trinh mây phủ lối ( 1 )

Thu giang Ngưu chữ lệ mờ khơi  (2 )

Khấu đầu đệ tử xin cầu nguyện

Cõi thọ đời đời được thảnh thơi

Kính lạy .

Sáng ngày 28 Tết Ất Hợi, tôi đến thăm giáo sư  Trần Đình Đàn, giáo sư cũng là một ân sư của hàng vạn môn sinh từ Nam chí Bắc, vừa được  phong danh hiệu “ Nhà Giáo Nhân Dân “ . Tình cờ tôi thưa với giáo sư về tin thầy Bùi Tấn qua đời đêm 25-1-1995...Tôi không ngờ , giáo sư và bà cùng các anh chị trong nhà xúc động rơi lệ. Cả nhà dồn dập hỏi  tôi cái tin đó có chính xác không ?

Khi được giáo sư giải thích ,tôi mới biết thầy tôi – thầy Bùi Tấn – là người học trò mà giáo sư thương mến nhất . Rôi với tuổi già trên 90 giáo sư chậm chạp bước lại bàn viết, lục soạn một hồi ...Cầm trao cho tôi lá thư do chính thầy Bùi Tấn đại diện cho cựu học sinh từng thọ giáo giáo sư, mừng giáo sư vừa nhận được vinh danh của nhà nước . Lá thư viết tại Sài Gòn ( tp HCM ) ngày 10-11-1994 ( trước 15 ngày thầy qua đời ).

Tôi đọc thư này với tất cả cảm xúc chân thành trước giáo sư và với sự cảm nhận từ tim óc về cái “ nghĩa “ thiêng liêng, cao cả mà ân sư của tôi – thầy Bùi Tấn – đã suốt đời giữ đúng đạo làm người, làm trò, làm thầy mà xã hội phải tôn kính, xứng đáng được tôn kính. Thầy tôi đã viết :

“...Để kỷ niệm nỗi hân hoan vô hạn của chúng con trong buổi lễ mừng Bàn Đào Thượng thọ vừa mừng vinh tặng Danh Hiệu này, chúng con xin mạo muội kính dâng lên thầy câu đối mừng mộc mạc như sau :

Đức trọng xỉ cao ,” giáo học nhân dân “ vinh quốc sủng

Kim chung mộc đạc,dục tài thiên chức tụng ân sư “

Chắc không khỏi có chỗ vụng về, khiếm khuyết, kính xin thầy có dịp chỉ vẻ thêm cho chúng con, như thầy đã từng dạy bảo, rèn luyện chúng con từ hình thức đến nội dung – trong những giờ trả bài luận văn ngày xưa vậy ...”

( Câu đối viết bằng chữ Hán và cũng chính thầy phiên âm như trên ) .

Cảm nhận cái nghĩa tình thầy - trò giữa giáo sư Trần Đình Đàn trên 90  tuổi và thầy tôi, thầy Bùi Tấn, trên 70 tuổi mà lòng tôi vui mừng khôn tả khi nghĩ rằng quê hương tôi, cho đến bây giờ, thời nào cũng có những gương hiếu học, giàu lòng trọng đạo, tôn sư để vững tin các thế hệ kế thừa xuất thân từ trường Phan Châu Trinh Đà Nẵng này sẽ lấy đó noi theo ,làm rạng rỡ cho quê hương Ngũ Phụng Tề Phi vậy.

Giờ đây học trò của thầy có nhiều người đã thành đạt khắp ba miền đất nước và hải ngoại, những bác sĩ, kỹ sư, những nhà làm công tác văn học, báo chí...Và cả những thầy cô giáo nối nghiệp thầy góp phần xứng đáng cho quê hương Quảng Nam, Đà Nẵng, cho đất nước trên mọi lĩnh vực

  • Ngự Lĩnh : Núi Ngự Bình
  • Thu Giang : Sông Thu Bồn ( quê hương thầy )Ngưu Chữ, Bến Nghé

( Trích hồi ký “ Những kỷ niệm dưới mái trường Phan Châu Trinh ,Đà Nẵng )                     

Thy Hảo Trương Duy Hy

Cựu học sinh PCT 1952 – 1956

Star InactiveStar InactiveStar InactiveStar InactiveStar Inactive

 

Thoi Gian buon2

Như Với Thời Gian

Gửi Hoàng Các

Xin được cùng em chung thủy

Như anh từng chung thủy với thời gian

Trong giấc ngủ miên man

Một sáng mai hồng

Chợt tình yêu tỉnh giấc

Gió bâng khuâng

Sông nước dìu nhau

Xao xuyến

Đắm say

Lạnh lùng

Hờn dỗi

Nhưng bên em

Chẳng bao giờ khắc lòng không chung thủy

Buổi sáng trời xanh

Ban chiều mây xám

Đưa nhau vào chốn hoa vàng

Như chốn thời gian mênh mang.

San Diego – Mùa Xuân 95

Nguyễn Đăng Ngọc